XtGem Forum catalog
Quán Cà Phê Xy

Quán Cà Phê Xy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322041

Bình chọn: 9.00/10/204 lượt.

xuống sô pha mở

tivi lên xem.

Công len lén quan sát thụ từ đằng sau máy tính, ho khan một tiếng, thuận miệng hỏi: “Hôm nay ăn cơm vui thật…”.

Thụ: “Ừ, lâu lắm không gặp cậu ấy rồi”.

Công: “Kỷ niệm của hai người lúc nhỏ thật nhiều…”.

Thụ: “Cả khu chỗ em ở chỉ có em và cậu ấy là cùng tuổi, bố mẹ hai bên quan hệ cũng tốt, tự nhiên sẽ chơi với nhau nhiều hơn”.

Công: “Cô ấy cũng rất xinh đẹp, lại đã từng du học, tính cách hình như cũng rất tốt…”.

Thụ tắt tivi, im lặng nhìn công.

Công thấp thỏm không yên: “Cô ấy còn nhìn thấy em khỏa thân rồi nữa!”.

Thụ: “Lúc đó bọn em mới có năm tuổi, mà em cũng thấy cô ấy trần truồng rồi.

Cô ấy là con gái đấy, em thấy cô ấy còn chịu thiệt nhiều hơn”.

Công: “Ước mơ mở quán cà phê của em, hóa ra là lời hẹn với cô ấy… thật đẹp…”.

Thụ: “Lần đầu tiên em bước vào quán cà phê là khi học tiểu học, được bố mẹ

đưa đến. Lúc đó em được uống một cốc nước rất ngon, nghĩ đến việc nếu mở quán cà phê thì mỗi ngày đều sẽ được uống thứ nước kia, thật quá tốt,

bởi vậy lúc người lớn hỏi sau này muốn làm gì, em liền bảo muốn mở một

quán cà phê. Còn lý do của Viên Viên là vì cô ấy muốn ăn bánh ngọt ở

trong đó. Sau này lớn lên, cảm thấy việc mở quán cà phê cũng rất phù hợp với một người rảnh rỗi như mình, lại thêm việc em thích thiết kế, thế

nên mới quyết định theo đuổi ước mơ này”.

Công: “Ồ…”.

Thụ: “Còn giận không?”.

Công có phần đau buồn, nói: “Sao anh dám giận chứ? Anh chỉ đang tiếc nuối tại sao lại không gặp em sớm hơn…”.

Thụ: “Lần sau ăn cơm cùng nhau cô ấy sẽ không giống hôm nay, cố ý lăng mạ hoặc nói mấy lời chọc giận anh nữa đâu”.

Công khó hiểu nhìn cậu.

Thụ: “Cô ấy đã biết chuyện của chúng ta rồi. Có điều anh cũng phải thể hiện

tốt một chút, mẹ em xem cô ấy như con mình, lời nói của cô ấy đối với mẹ em rất có trọng lượng đấy”.

Mấy ngày hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng chiếu lên người có cảm giác ấm áp, dễ chịu vô cùng. Có điều mùa đông chính là như thế, thời tiết

càng đẹp lại càng khiến người ta lười biếng, ngại rời giường, ngại ra

khỏi nhà, đến ngay cả ông chủ quán cà phê dạo gần đây cũng đến tiệm ngày một trễ. Tỷ như hôm nay chẳng hạn, cả buổi sáng chẳng thấy bóng dáng

đâu, đến chiều mới lù lù vác xác tới. Nhưng được cái lúc ông chủ đến

rồi, thụ cũng nhàn hạ không ít. Ông chủ nói dạo gần đây mình không ngồi

được lâu, chủ động muốn làm chân chạy bàn, thụ liền thảnh thơi ngồi ở

quầy bar pha chế đồ uống. Cũng may mà buổi chiều thường chẳng có mấy

khách, quay đi quay lại cũng chỉ có từng ấy khuôn mặt. Thụ còn đang nghĩ xem có nên nghỉ sớm không thì ông chủ đến gõ lên mặt bàn trước mặt cậu: “Dạo gần đây có phải da tôi rất đẹp không”.

Thụ: “… Trông cũng được”.

Ông chủ nghe xong liền lôi ra một cái gương, soi trái ngó phải một hồi, lại tự mình lẩm bẩm: “Lẽ nào lại đẹp trai tới nỗi thu hút được sự chú ý của mấy ông lão trung niên rồi?”.

Thụ: “… Có chuyện gì thế?”.

Ông chủ: “Cậu nhìn thấy người đàn ông ngồi ở bàn ngay chỗ cửa sổ kia không? Cả buổi rồi, cứ lúc nào tôi đi qua là ông ấy lại nhìn chằm chằm, nhìn

tới nỗi da gà da vịt của tôi khởi nghĩa hết rồi đây này”.

Thụ nhìn theo hướng ông chủ chỉ, quả nhiên có một người đàn ông trung niên đang cúi đầu ngồi đó.

Thụ: “Có lẽ là người quen của ông thôi, chắc không phải là mấy tay săn tìm ngôi sao chứ?”.

Ông chủ: “Cũng rất có khả năng, vừa nhìn hình như còn viết gì đó vào sổ tay nữa”.

Thụ lại nhìn kỹ lần nữa, trước mặt người đàn ông trung niên đó quả đúng là

có một quyển sổ tay. Giống như cảm giác thấy ánh mắt của cậu, người đàn

ông đó ngẩng đầu lên nhìn lại. Hai người nhìn thẳng vào nhau, thụ ngẩn

người ra…

Khuôn mặt đó, rõ ràng là phiên bản tuổi trung niên của công mà.

Thụ ổn định tinh thần, nghĩ ngợi một lúc, người đó chắc là cha của công.

Cha anh đặc biệt đến quán cà phê thì ắt là để nhìn mình rồi. Công nói từ lâu đã biết thiên hướng tình dục của bản thân, việc anh kể chuyện tình

cảm của mình với mẹ cũng không có gì hiếm lạ. Nghĩ đến đây, thụ bỗng

thấy căng thẳng. Việc này quả thật quá đột ngột, công cũng chưa bao giờ

nói với mình là cha mẹ anh ấy muốn gặp cả. Cậu liền gọi điện thoại cho

công nhưng chẳng có ai nhấc máy.

Thụ nhìn đồng hồ, có lẽ anh

cũng sắp đến đây rồi. Thế là cậu đi tới trước mặt người đàn ông trung

niên kia, nói: “Xin hỏi, bác có phải là cha của Hướng Vãn không ạ?”.

Cha Hướng Vãn ngơ ngác nhìn cậu, gật gật đầu.

Thụ: “Chào bác, cháu là… Diệp Chiêu Ninh”.

Người đàn ông trung niên trầm mặc một lúc, sau đó chỉ tay vào ông chủ: “Cậu là Diệp Chiêu Ninh, vậy cậu ta là ai?”.

Thụ: “… Đó là chủ quán chúng cháu ạ”.

Người đối diện lại lần nữa lâm vào trầm mặc, một lúc lâu sau mới phẫn nộ thốt ra một câu: “Nhìn cả buổi chiều, chẳng ngờ lại nhìn nhầm người mới bực

chứ!”.

Nói xong liền gập quyển sổ trước mặt lại, đùng đùng tức

giận bỏ đi. Thụ giật mình, vội vã chạy theo cha của công: “Bác trai, bác đợi đã…”.

Cha công dừng bước, trên mặt vẫn còn mang vẻ tức giận, có điều dường như còn thấy cả vài vệt đỏ đáng ngờ?

Cha công: “Bác vừa vặn có việc qua đây, nghe mẹ nó bảo cháu làm phục v