Polly po-cket
Quán Cà Phê Xy

Quán Cà Phê Xy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321812

Bình chọn: 8.00/10/181 lượt.

công làm việc hiệu quả nhất là mười giờ

tối, hơn nữa trong thời gian viết còn bắt buộc phải duy trì hứng thú,

thích nhất là uống hết cốc cà phê này đến cốc cà phê khác. Đó cũng chính là lý do anh đến làm ca tối ở quán cà phê, không những có thể uống cà

phê thoải mái, lại còn được nhận tiền lương, thật là một mũi tên trúng

hai đích.

Lần này B đến tìm là vì công nợ bản thảo quá lâu rồi.

Công trước nay chỉ liên lạc qua điện thoại và email, B tìm không được

anh, mãi sau mới nghe nói công làm ca đêm tại quán cà phê này, quan hệ

với thụ cũng rất tốt nên mới viết tờ giấy nhắn nhờ thụ chuyển cho công.

Đại ý của cái tin nhắn đó chẳng qua là: Đừng trốn nữa, có chạy trời cũng không khỏi nắng đâu, tôi đã tìm thấy anh rồi. Anh mà còn không nộp bản

thảo thì ngày nào tôi cũng đến quấy rối đồng nghiệp của anh.

Công nói với thụ: “Tối qua cậu cũng thấy rồi đấy, ngày nào anh ta cũng ở lì

trong quán trông chừng tôi viết như thế. Cũng may dù sao cũng viết xong

hết rồi”.

Thụ vẫn không dám tin: “Thế anh viết sách gì?”.

Công nhất thời trầm mặc.

B rất điềm tĩnh nhấp một hớp trà: “Sách văn học thiếu nhi”.

Thụ: “Văn học thiếu nhi? Giống như Harry Potter á?”.

Công nhìn ra chỗ khác.

B: “Tuyển tập truyện cổ tích ngắn”.

Truyện cổ tích!

Trong ấn tượng của thụ, phần lớn truyện cổ tích đều là:

Ngày xửa ngày xưa, có một khu rừng rậm rộng lớn, trong đó có một nhóm động vật sống rất vui vẻ…

Thụ thật sự khó mà tin rằng cái người đàn ông thích ăn sườn đang ngồi trước mặt mình kia lại là viết truyện cổ tích!

Thụ tưởng tượng cảnh công ngồi trước máy tính, miệng gặm sườn tay viết

truyện về thỏ trắng, hổ, sói… thật sự không thể kìm chế được mà bật

cười, đã thế còn càng cười càng to nữa.

Công mặt mày bi phẫn: “Tôi biết ngay thể nào cũng thế này mà!”.

Sau bữa ăn hôm đó vài ngày, thụ biết được chân tướng sự việc rồi, bữa cơm

tối mỗi ngày cũng hồi phục như cũ. Chỉ có điều mỗi lần cùng công ăn cơm, thụ đều không nhịn được mà cười ra tiếng.

Thụ: “Đúng rồi, anh xuất bản sách dùng bút danh đúng không? Tên là gì thế?”.

Công: “…”.

Thụ: “Hả?”.

Công: “…”.

Thụ: “Anh nói tôi sẽ làm món sườn cho anh ăn”.

Công: “!!!!!!!”.

Thụ: “Tùy anh chọn món”.

Công: “… %$*&^%*&”.

Thụ: “Cái gì? Tôi không nghe rõ”.

Công dùng ngữ khí thấy chết không sờn trả lời: “Hướng-Nhật-Quỳ”.

Thụ ngây ra: “Hướng Nhật Quỳ”

Không phải chứ, thụ hình như có ấn tượng với một người được gọi là cái gì mà

“Hướng Nhật Quỳ – Người sáng tạo ra một thế giới truyện cổ tích viễn

tưởng thuần khiết” rất được các bạn nhỏ và các bậc phụ huynh yêu thích.

Có điều hình như mọi người đều nhất mực cho rằng Hướng Nhật Quỳ là nữ,

người ta vẫn thường gọi là “chị Hướng Nhật Quỳ” bởi những câu chuyện

trong sáng đáng yêu kia quả thật không có vẻ gì là do một người đàn ông

viết ra cả.

Lần này thì thụ thực sự không nhịn nổi nữa, vứt đũa

sang một bên, cơm cũng chẳng cần ăn nữa, trực tiếp nằm bò ra bàn mà

cười. Công thật sự vô cùng ấm ức: “Nhà xuất bản nói nếu tôi đã không

muốn dùng tên thật thì cứ chọn một cái tên mang cảm giác cổ tích một

chút. Vừa vặn tôi họ Hướng nên quyết định chọn tên Hướng Nhật Quỳ luôn”.

Thụ cười đủ, cuối cùng cũng nhấc đầu lên hỏi: “Lúc bên ngoài đồn đại anh là nữ sao anh không ra mặt giải thích?”.

Công: “Nhà xuất bản không đồng ý, nói là nếu để các bạn nhỏ biết được những

câu chuyện đó là do một người đàn ông viết thì sẽ làm tổn hại đến giấc

mơ đẹp đẽ của các em ấy mất. Tôi sao dám phạm tội phá hoại mầm non đất

nước chứ!”.

(Cháu biết chị Hướng Nhật Quỳ nhất định là một chị

gái rất xinh đẹp, mái tóc dài thướt tha, mặc bộ váy màu trắng, trên tay

cầm quyền trượng ma thuật. Quyền trượng vừa điểm một cái là có thể viết

ra một câu chuyện cổ tích. – Trích lá thư của một độc giả nhỏ tuổi gửi

công)

Thụ chống cằm chăm chú nhìn công, nghĩ cho kỹ lại thì, từ

lúc quen công đến giờ, tất cả những việc anh làm thật sự cũng giống

người viết truyện cổ tích sẽ làm. Những việc nhìn qua có phần khó hiểu

nhưng lại cũng có vẻ rất đương nhiên. Thụ cảm thấy thật kỳ diệu, thấp

giọng nói: “Tôi nghĩ nhà xuất bản chọn tên ‘Hướng Nhật Quỳ’ là bởi vì

cái tên này rất giống anh, đều khiến người khác cảm thấy thật ấm áp”. Công lại gọi điện cho A.

Công: “Hôm nay Chiêu Ninh nói tôi khiến người khác cảm thấy ấm áp”.

A: “Ừ”.

Công: “Ông nói xem, cậu ấy có ý gì?”.

A: “Tôi nghĩ cậu ấy có ý là ông khiến người khác cảm thấy ấm áp”.

Công: “… Ông nói xem, liệu có khả năng, cậu ấy có một chút, tôi nói là một chút nhé, thích tôi không?’.

A: “Tôi thấy cậu ấy chắc chắn thích ông”.

Công: “A, thật hả?”.

A: “Nếu không phải thích ông, sao cậu ấy lại làm bạn với ông. Hai người

muốn trở thành bạn bè, điều kiện tiên quyết là phải thích đối phương

mà”.

Công: “Ồ, thích kiểu bạn bè ấy hả?”.

A: “Nói thế

này vậy, bây giờ mà ông đi tỏ tình thì sẽ có hai trường hợp: Một là cậu

ấy nhận ra cậu ấy cũng yêu ông, sau đó hai người chính thức phát triển

thành một cặp tình nhân; Hai là cậu ấy thật sự là người bình thường,

không chấp nhận nổi việc này, từ nay về sau thà chết chứ không t