
ời lại vẻ mặt đã hoàn toàn bình tĩnh. “Lâm phu nhân, có việc gì?” Cô cười gượng, rất khó coi, hỏi.
“Ỷ Nguyệt, thật sự là con!” Quách Thải Hà đi đến trước mắt Lưu Ỷ Nguyệt, khuôn mặt con gái cực kỳ giống chồng trước. Hơn nữa, cô còn mang theo chiếc đồng hồ kia, đó là món quà ngay trước khi kết hôm của bà.
Lưu Ỷ Nguyệt không nói lời nào, nhìn xem bà sẽ tiếp tục diễn trò gì.
“Tôi. . . . . . Tôi. . . . . .” Sắc mặt Quách Thải Hà càng ngày càng trắng, miệng mấp máy, nhưng nói mãi cũng không lên lời.
“Lâm phu nhân, nếu không việc gì, tôi về đay, ở nhà còn con nhỏ đang đợi. Tạm biệt!”
Quách Thải Hà trơ mắt nhìn Lưu Ỷ Nguyệt đi khuất khỏi tầm mắt của bà, hồi ấy cô mới tám tuổi, nhưng giờ đây đã trở thành một người phụ nữ trưởng thành, độc lập như thế.
“Mẹ!” Lâm Cửu Nguyệt đi theo, gọi mẹ đang đứng ngây người, “Ai vậy ạ? Không lễ phép gì cả, bữa tiệc đã bắt đầu đâu!” Cô lẩm bẩm.
“Không được nói cô ấy như vậy!” Quách Thải Hà đột nhiên ngăn lời con gái lại, không cho cô nói thêm gì nữa.
“Làm sao chứ!” Lâm Cửu nguyệt bĩu môi, trong ấn tượng của cô, từ trước tới giờ mẹ chưa từng nặng lời với cô như vậy, nhưng hôm nay lại có thể vì một người xa lạ… Lâm Cửa Nguyệt đột nhiên cảm thấy tủi thân.
“Cửu Nguyệt, em đi vào trước đi!” Lâm Thịnh Hi vừa đi tới nói với em gái, Lâm Cửu Nguyệt thấy vẻ mặt mẹ và anh trai đều có điểm kì lạ, ngượng ngùng trở lại hội trường.
“Báo ứng, báo ứng.” Chờ con gái đi xa, Quách Thải Hà thì thầm tự nói.
“Mẹ.” Lâm Thịnh Hi đỡ cơ thể Quách Thải Hà lung lay sắp ngã.
Edit: Thiên Di
Beta: Lee
Lưu Ỷ Nguyệt đoán mẹ nhất định sẽ đến tìm cô, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.Hôm sau, lúc cô ra khỏi nhà mua đồ ăn đã phải chạm mặt Quách Thải Hà và Lâm Thịnh Hi.
“Ỷ Nguyệt!” Quách Thải Hà sợ hãi nhìn vẻ mặt lạnh lùng của con gái.
Lưu Ỷ Nguyệt lướt qua hai người, sải bước đi về phía trước, ngoảnh mặt làm ngơ.
“Chị!” Lâm Thịnh Hi bước vội lên, bắt lấy cánh tay Lưu Ỷ Nguyệt.
Lưu Ỷ Nguyệt cúi đầu nhìn cánh tay mình, lại ngẩng lên, nói, “Chị? Lâm tiên sinh, tôi không tốt số như vậy. Anh bằng lòng chịu thiệt, tôi cũng không dám trèo cao.” Nói xong, cô khẽ lắc cánh tay, ý bảo Lâm Thịnh Hi buông cô ra.
Lâm Thịnh Hi làm sao chịu buông tay, vẫn cầm lấy tay Lưu Ỷ Nguyệt như cũ.”Chị, đừng như vậy. Chúng ta có thể tìm một chỗ nói chuyện không?”
“Lâm tiên sinh, xin hãy gọi tôi là Lưu tiểu thư hoặc là Lưu Ỷ Nguyệt. Nói chuyện? Có thể. Nhưng mà, bây giờ tôi không có thời gian, anh cũng thấy đấy, tôi còn có việc phải làm.” Lưu Ỷ Nguyệt giơ giơ túi xách trên tay lên.
“Được, em sẽ hẹn thời gian khác. Mẹ, chúng ta đi về trước đi.” Lâm Thịnh Hi buông tay ra, quay đầu nói với Quách Thải Hà.
Quách Thải Hà nhìn con gái, “Ỷ Nguyệt. . . . . .” Bà còn muốn nói cái gì đó, nhưng Lưu Ỷ Nguyệt hoàn toàn không để ý tới bà.
“Mẹ, đi thôi. Không phải chị đồng ý rồi sao?” Lâm Thịnh Hi khuyên mẹ còn đang bất động. Quách Thải Hà bất lực nhìn Lưu Ỷ Nguyệt đi lướt qua.
Ngày hẹn, Quách Thải Hà không xuất hiện, chỉ có chị em hai người. Lưu Ỷ Nguyệt không ngờ, chỉ hơn nửa năm quen biết, cô đã thành chị Lâm Thị Hy, biết đâu chẳng bao lâu nữa sẽ thành “thế hệ con nhà giàu thứ hai”? Lưu Ỷ Nguyệt châm chọc nghĩ.
“Chị, chị không phải là thư kí của Lâm Tây Canh sao? Sao lại đến đây?” Lâm Thịnh Hi tò mò hỏi.
Đối với thái độ quá mức thân thiết của cậu ta Lưu Ỷ Nguyệt không biết làm sao, chỉ liếc mặt nhìn cậu một cái, tức giận nói, “Hình như tôi không có nghĩa vụ trả lời vấn đề này.”
“Ách. . . . . .” Lâm Thịnh Hi cứng họng.
“Như thế này, để nhanh chóng, tôi hỏi cậu đáp.” Lưu Ỷ Nguyệt nói, Lâm Thịnh Hi chỉ có thể gật đầu đồng ý.
“Lần đầu tiên nhìn thấy tôi cậu đã biết?”
“Cũng không phải như vậy. Em nghe cha mẹ nói qua, nói rằng em có một người chị tên Lưu Ỷ Nguyệt, Ỷ Nguyệt chính là đồng âm với tháng một. Còn có Cửu Nguyệt cũng được đặt tên theo cách như vậy. Lần đầu tiên nhìn thấy chị đã có một dự cảm, lại nghe chú kể qua, em nghĩ trên đời này không có chuyện trùng hợp như vậy, có hai người tên Lưu Ỷ Nguyệt.” Lâm Thịnh Hi giải thích.
“Cậu có biết suy nghĩ đầu tiên của tôi khi bước vào tiệc sinh nhật là gì không?” Lưu Ỷ Nguyệt đột nhiên nói sang chuyện khác.
“. . . . . .” Lâm Thịnh Hi không hỏi tiếp, có lẽ anh đoán được Lưu Ỷ Nguyệt muốn nói gì.
“Tôi đã nghĩ, hai mươi tuổi của tôi đã qua như thế nào?” Nói tới đây, ánh mắt Lưu Ỷ Nguyệt có chút mê mang, giống như chìm đắm trong quá khứ. “Ngay cả có một chiếc bánh sinh nhật cũng là hy vọng xa vời, tôi mua một gói mì ăn liền giá rẻ, một mình trốn ở một góc không ai thấy để ăn.”
“Sao lại. . . . . .” Lâm Thịnh Hi hoảng sợ hỏi.
“Sao lại không thể như thế?” Lưu Ỷ Nguyệt lạnh lùng hỏi lại.”Có biết tiền sinh hoạt một tháng của tôi là bao nhiêu không? Học kỳ đầu tiên tôi chỉ có thể dựa vào ăn bánh mỳ dưa muối sống qua ngày, còn phải tìm các việc làm thêm. Giúp đỡ thầy cô làm cái này làm cái kia, rõ ràng biết bọn họ là bóc lột tôi. Nhưng mà tôi cần khoản tiền đó, cho dù là một đồng, bởi vì một đồng chính là bữa sáng của tôi.”
Lâm Thịnh Hi cụp mắt xuống, anh hoàn toàn không lường trước ch