XtGem Forum catalog
Phương Đại Trù

Phương Đại Trù

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324190

Bình chọn: 10.00/10/419 lượt.

ư vậy!

“Hôm thọ yến của gia phụ, ta sẽ phái người tới đón hai vị, hai người chỉ cần đến nhà của ta, sau đó ở trong phòng bếp nấu một nồi cháo là được, để

tỏ lòng biết ơn…” Nói rồi, Cảnh Dật liếc mắt nhìn hạ nhân ở bên cạnh một cái, tùy tùng kia lập tức đưa một cái hộp nhỏ đến, giao cho Thẩm Dũng

và Phương Nhất Chước.

Thẩm Dũng tiếp nhận, mở hộp ra, bên trong

là vài khối vàng rất lớn, Thẩm Dũng thấy thế thì bật cười, hỏi: “Chân

huynh, đây là bùn bên ngoài dán vàng sao?”

Cảnh Dật sửng sốt, “Thẩm huynh thực hay nói đùa.”

Phương Nhất Chước đẩy hộp vàng trở về, nói: “Thứ này rất quý, chúng ta không thể nhận.”

Cảnh Dật cười cười, nói: “Chỉ là biểu hiện lòng biết ơn của ta mà thôi.”

“Chỉ là nấu một chút cháo, cho dù có làm một bàn tiệc rượu cũng không thể

nhận nhiều thế này.” Thẩm Dũng nói xong, lại hỏi: “Còn có chuyện gì nữa

không?”

Cảnh Dật nhìn Thẩm Dũng, lắc đầu: “Không có, chỉ có chuyện này thôi.”

“Vậy chúng ta trở về phòng trước, mấy ngày nữa sẽ gặp lại.” Thẩm Dũng nói xong, kéo Phương Nhất Chước đi về phòng.

Vào trong phòng, Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước vừa mới ngồi xuống ghế, lập tức nghe thấy tiếng đập cửa.

Thẩm Dũng đi qua mở cửa, đứng ở ngoài cửa là lão đạo sĩ.

“A, lão nhân gia, người đến rồi sao.” Phương Nhất Chước đứng lên, rót trà cho lão đạo.

Lão đạo sĩ ngồi xuống, nói: “Nhất Chước à, ba ngày sau, có phải ngươi sẽ đi đến làm chút cơm cho thọ yến của hoàng đế hay không?

“Đúng thế.” Phương Nhất Chước gật gật đầu.

Lão đạo sĩ dường như có chút do dự, một lúc lâu sau mới hạ quyết tâm, nói:

“Thế này, ngày đó ngươi đến, cứ dựa theo những lời ta nói mà làm.”

“Làm như thế nào?” Phương Nhất Chước tất nhiên là tin tưởng lão nhân.

Lão đạo ghé lại gần, nhỏ giọng nói bên tai nàng, “Nếu có người hỏi ngươi nơi sinh, danh tính, ngươi phải trả lời…”

Lão nhân nói nửa ngày mới xong, Phương Nhất Chước nghe lại hơi cau mày, nói: “Loại chuyện này, có thể giả vờ được sao?”

“Có thể!” Lão đạo gật đầu, “Ta đi theo hoàng đế nhiều năm như thế, biết rõ

tính tình của người, người đối với việc này đến nay vẫn canh cánh trong

lòng, nhất định sẽ tin tưởng.”

Cuối cùng Phương Nhất Chước chỉ

biết nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Được, ta thấy không thích hợp lắm, có điều nếu như lão nhân gia muốn ta nói như vậy, ta sẽ làm theo.”

Lão

đạo sĩ vừa lòng gật đầu, lại quay sang nói với Thẩm Dũng, “Hôm đó, ngươi phải tùy cơ ứng biến, qua được cửa này, nguy cơ phía sau sẽ có thể ứng

phó được.”

Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước đều gật gật đầu, chờ đợi ba ngày sau, thọ yến của hoàng đế sẽ đến.

—————

“Cảnh Dật thật sự đi tìm bọn họ sao?”

Bên trong Đông cung, thái tử Cảnh Mạn hỏi đám thị vệ phụ trách canh chừng Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng.

“Vâng thưa thái tử, hơn nữa hai bên còn nói chuyện rất vui vẻ, dường như là đã đạt được mục đích!” Thị vệ trả lời.

“Tốt lắm!” Cảnh Mạn gật gật đầu, nói: “Gọi Tần Trọng tới cho ta!”

“Vâng!” Thị vệ đi xuống làm việc.

Không bao lâu sau, đại tướng quân Tần Trọng đi đến, thái tử đóng cửa phòng

lại, ở bên trong phòng cùng Tần Trọng thương lượng kế hoạch chi tiết,

một màn quỷ kế, đang ở lặng lẽ được sắp đặt.

Ba ngày thoáng cái đã trôi qua, mấy hôm nay, Thẩm

Dũng vẫn cùng Phương Nhất Chước đi du lãm danh thắng khắp nơi ở kinh

thành, thật sự vô cùng vui vẻ, mà những người khác lại vô cùng bận rộn.

Thẩm Kiệt cùng Lưu Đại Phương đi thăm viếng những hảo hữu mà Thẩm tri phủ

từng kết giao khi làm quan ở kinh thành, hơn nữa còn giúp đỡ Thẩm Nhất

Bác gửi mấy phong thư.

Lưu Mậu rốt cuộc cũng thi xong, cả ngày

ngóng trông yết bảng, khó tránh khỏi khẩn trương, sau đó cũng hỏi thăm

đến tột cùng là có chuyện gì từ chỗ Thẩm Kiệt, nghe xong, càng thêm là

phiền muộn, hắn thường xuyên đi loanh quanh ở kinh thành, nghĩ biện pháp giải quyết.

Sáng sớm ngày hôm đó, toàn bộ kinh thành náo nhiệt

hẳn lên, hôm nay chính là đại thọ của Hoàng Thượng, kinh thành tổ chức

quốc khánh ba ngày ba đêm. Dân chúng toàn thành đều móng chờ hội hoa

đăng cùng pháo hoa đêm nay.

Thẩm Dũng dậy từ rất sớm, đã thấy có xe ngựa tới cửa đón. Lôi kéo Phương Nhất Chước đi xuống lầu, thấy được

tùy tùng đi theo Cảnh Dật ngày ấy, hắn cung kính mời hai người lên xe

ngựa, đi về phía hoàng cung.

Xe ngựa đi qua thiên môn tiến vào

trong cung, đến Phúc Khánh điện của Cảnh Dật. Cảnh Dật ra tận cửa nghênh đón, Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng nhìn bốn phía bài trí tráng lệ,

cùng với thủ vệ cửa đứng, đều hơi sững sờ.

“Hai vị không cần câu nệ.” Cảnh Dật mời hai người vào trong phòng ngồi xuống, cung nữ đi lên dâng trà.

Cảnh Dật thấy hai người dường như hơi gượng gạo, liền nói: “Lúc trước lừa

gạt hai vị, thật sự là thật có lỗi, bởi vì ta sợ sớm nói ra thân phận,

hai vị sẽ không chịu giúp đỡ.”

“Ngươi là…” Thật ra trong lòng Thẩm Dũng đều hiểu rõ, có điều vẫn phải giả như không biết.

Cảnh Dật rất khiêm tốn nói ra thân phận của mình, hơn nữa nói cho Phương

Nhất Chước, cháo phỉ thúy lần này, là làm cho đương kim hoàng thượng

thưởng thức.

Cảnh Dật vừa mới nói xong, Thẩm Dũng liền “A” một

tiếng rồi đứng lên, nói: “Nhị h