
hù như cô đấy!” “Hàn Tuyết Hàm!” Lòng tự trọng của tôi
như bị một sự chà đạp trầm trọng trước giờ chưa hề có, ngay lập tức có luồng
khí áp từ cơ thể tôi bộc phát ra ngoài ngay! “Đồ xấu xa, lúc nào ông cũng buông
lời trêu ghẹo người khác như thế mà coi được à?” Hắn cười nhếch mép đáp trả
tôi: “Thất vọng rồi sao? Không nỡ buông tôi ra phải không? Trong mắt Hàn Chân
Hy, cô đã thuộc về Hàn Tuyết Hàm tôi đây rồi!”
“Cái gì?” Tôi thất sắc kinh ngạc?!... “Em thật lòng mến
Cinrella sao?” “Đúng vậy!” “Nếu thế… Chúc các em hạnh phúc!...” Tôi nhớ rõ mồn
một hôm qua dường như Chân Hy đã hỏi Hàn Tuyết Hàm những câu hỏi như thế, và
cũng chúc phúc Hàn Tuyết Hàm như thế… Còn tôi thì…
Tại sao? Tại sao chứ? Rõ ràng là biết tôi thích cậu, tại sao
cậu còn tàn nhẫn đối xử với tôi như vậy? Nếu như tôi mang đến phiền phức cho cậu,
là gánh nặng của cậu, thì tôi có thể tuyên bố biến mất sẽ không xuất hiện trong
cuộc đời cậu nữa. Nhưng… Nhưng cậu lại dùng biện pháp đó đuổi khéo tôi đi? Hàn
Chân Hy, cậu khiến tôi cảm thấy mình như một con mèo hoang tội nghiệp không ai
quan tâm đến, khiến tôi cảm thấy sự chờ đợi cậu quay về là vô vọng và đáng cười
như thế nào… Nhưng… Lẽ nào cậu tốt với tôi, lịch thiệp với tôi, quan tâm lo lắng
cho tôi mọi mặt đều chỉ là do tôi ảo tưởng ra sao? Tôi cứ nghĩ rằng nếu tiếp tục
nghĩ, tất cả giả tạo đều có thể biến thành thật, tất cả ảo giác đều có thể hóa
thành hiện thực. Vì vậy mà tôi không chút phản kháng chìm đắm vào đó, tình nguyện
mà vì cậu đau lòng vỡ nát trái tim. Ai ngờ tất cả những việc đó chỉ càng gò bó
tôi hơn, càng ngày càng lún sâu, cho đến khi thân tàn ma dại, cho đến khi nghẹt
thở tử vong?... Đáng chết!
Tôi tự lẩm bẩm một mình, “Tưởng tôi là trái bóng bàn sao? Mà
các người đẩy tới đẩy lui?...”
Đinh đong… Tiếng chuông cửa vang lên. Chắc là Chân Hy? Tôi
liền chạy như một mũi tên lao ra mở cửa. Nhưng thấy người đứng ngoài cửa là một
người đàn ông trung niên. Đầu tiên, tôi ngây người ra nhìn, sau đó cảm thấy người
đàn ông này quen quen, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra từng gặp anh ta ở đâu.
“Chào cô, tiểu thư Cinrella.” Người đàn ông đó “kính cẩn” gọi
ra tên của tôi, càng khiến tôi nghi hoặc hơn. “Xin hỏi… Ông Hàn Tuyết Hàm có ở
nhà không ạ?”
“Anh đến đây làm gì?!” Sau lưng tôi vẳng ra câu hỏi chất vấn
không chút tình cảm của Hàn Tuyết Hàm. Tình cảnh này… Tại sao… Lại quen thuộc
quá nhỉ? À, nhớ ra rồi, hình như đó chính là người đàn ông trung niên lúc trước
ở trước cửa khách sạn, lôi lôi kéo kéo, có hành vi mờ ám với Hàn Tuyết Hàm đây
mà? Tôi hít ngược một hơi lạnh, quay đầu nhìn Hàn Tuyết Hàm.
Trên mặt hắn đầy vẻ bất cẩn, nhưng lại không dám nhìn thẳng
vào người đàn ông trung niên đó. Kì lạ! Sao anh ta lại biết Hàn Tuyết Hàm ở
đây? Không lẽ anh ta muốn cứ thế mà theo đuổi thằng ngốc ngang bướng này sao?
Ha ha! Lần này xem ông giải quyết thế nào đây, đồ tự cao tự đại!
Người đàn ông trung niên đó khi nhìn thấy Hàn Tuyết Hàm lập
tức đứng thẳng mình, trên mặt cố nặn ra nụ cười giả tạo: “Chào cậu! Hàn thiếu
gia!” Cái gì? Hàn thiếu gia? Tôi cảm thấy khó hiểu, phút chốc cả đầu óc như rơi
vào trạng thái chân không. Người đàn ông trung niên đó vẫy vẫy tay ra sau như
chỉ thị: “Nhanh… Nhanh tay lên, nhẹ nhàng một chút đừng làm phiền Hàn thiếu gia
nghỉ ngơi!”
Xảy ra chuyện gì thế này? Tôi cực kì cảm thấy khó hiểu trước
những hành động của người đàn ông trung niên này. Người đàn ông đó gật đầu chống
nạnh đứng qua một bên, lập tức có một đám người thân hình vạm vỡ khiêng từng thủng
đi vào nhà tôi. “Các anh… Các anh làm gì thế?” Câu hỏi chất vấn của tôi không
có được hiệu quả, mấy người khỏe còn hơn trâu đó tuyệt nhiên không hề xem lời
nói của tôi ra gì? Thậm chí còn không thèm chú ý đến sự tồn tại của tôi mà
ngang nhiên khiêng đồ chất vào phòng khách của tôi.
Đáng ghét thật! Đến giờ phút này rồi mà Hàn Tuyết Hàm vẫn cứ
vô tư thọc tay vào túi quần nhìn tất cả mọi việc xảy ra, như đang xem một màn
phim hay ho không hề liên quan đến mình vậy. “Hàn Tuyết Hàm!” Tôi dùng hết sức
lực điên tiết gào lên: “Đây đều là việc tốt do ông gây ra cả, mau giúp tôi đuổi
bọn họ ra khỏi đây mau!” Hắn tỏ vẻ khinh miệt nói: “Việc này có lợi với cô quá
còn gì. Đồ ngốc!” Trời! Trên đời này còn có pháp luật gì nữa không? Họ cứ tiếp
tục chất đồ vào thế này, cả nhà tôi chắc đều bị tràn ngập bởi những thùng hàng
này mất. Chết tiệt thật! Mới sáng sớm mà đã bị đám người không biết vương pháp
này làm cho choáng váng mặt mày rồi, làm mình quên cả việc đến giờ đi học.
Tôi liền vội vàng thượng cẳng chân, hạ cẳng tay, thậm chí
dùng cả thân người của mình cản bước những kẻ xâm lược bất hợp pháp này lại:
“Các người! Các người hãy dừng tay lại mau!” Người đàn ông trung niên lúc nãy
không biết từ đâu nhảy ra nở nụ cười tươi rói, liền nói: “Hì hì!... Thưa tiểu
thư Cinrella, đây là chút tâm ý của tiểu thư nhà tôi, xin cô hãy thu nhận.”
Tôi liền hỏi lại ngay: “Tiểu thư của nhà anh là ai?” Hàn Tuyết
Hàm liền trả lời thay: “Là Bút Thúy Nhi chứ ai!” “Vâng… Đúng vậy! Tiểu thư nh