
i nghiệp cho mình quá!
“Cinrella! Xin lỗi cậu nhé. Hôm nay tôi không thể đi với cậu
được rồi!” Chân Hy nắm lấy tay tôi, khuôn mặt tuấn tú càng lúc càng áp sát lại
gần, đôi mắt cậu ấy ánh lên lời tạ lỗi chân thành, “Cậu yên tâm, lần sau tôi nhất
định sẽ bù đắp gấp đôi lại cho cậu! Chịu không?” Khoảng cách lại được kéo gần
hơn chỉ còn hơn 1 cm. đến nỗi tôi có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của cậu
ấy… “Được không?” Lại gần thêm nữa! Không được rồi! Thêm 1 giây nữa, chắc tôi sẽ
chảy máu mũi chết mất. Nhìn ngắm khuôn mặt này với khoảng cách gần như thế đúng
là một hình phạt của thế gian! “Hu hu! Cậu cứ đi đi!... Bánh ngọt, bánh ngọt!
Thật ra thì… Tôi cũng chưa muốn ăn bánh ngọt gì cả!” Tôi vừa tìm bậc thang đi
xuống cho mình vừa vội vàng tránh né khuôn mặt của cậu ấy, sợ rằng lâu một chút
nữa sẽ chãy máu mũi chết thật mất.
“Vậy tôi đi nhé, cậu nhớ đừng về nhà trễ quá đó! Đi đường cẩn
thận!” Chân Hy huơ tay chào tạm biệt tôi. Tôi nhìn thẳng Chân Hy miễn cưỡng cười
ngơ ngẩn nói: “Ử! Bái bai!...” Dõi theo bóng dáng bỏ đi của cậu ấy, trái tim
tôi bất giác trở nên trống rỗng… Cậu ấy sẽ quay đầu lại nhìn tôi lần cuối chứ?
Một giây, 2 giây, 3 giây, 4 giây… Tôi âm thầm đếm trong lòng… Cho đến 30 giây
sau trôi qua, khi bóng dáng phong nhã của Chân Hy hoàn toàn biến mất trên con
đường, cậu ấy vẫn không hề quay đầu lại… Hic hic!... Xém tí là mình quên. Tôi
chẳng qua chỉ là Cinrella, là Cô bé Lọ lem vĩnh viễn không thể trở thành công
chúa, chứ không phải là Cinderella thật sự. Còn Chân Hy thì lại là chàng hoàng
tử thật sự…
Rõ ràng là ở ngay bên cạnh, mà khoảng cách giữa bọn tôi lại
càng lúc càng cách xa?...
Cửa tiệm mới khai trương Super Hall trang trí quả nhiên vô
cùng tinh tế. Màu xanh nhạt và cam vàng làm màu chủ đạo, trông vui mắt và không
đơn điệu. ánh nắng mặt trời xuyên qua khe lá cây cổ thụ tràn ngập, khắp tiệm
toát ra mùi cỏ thơm thoang thoảng trong không khí.
Tìm được một chỗ ngồi gần cửa sổ, gọi một chai rượu sâm
banh, và một phần bánh vòng bọc đường kèm thêm một miếng bánh kem bơ sữa trái
cây, tôi quyết định hóa phẫn nộ thành thực dụng, an ủi bản thân thật tốt. Ui
cha! Thức ăn và rượu sâm banh đều ngon tuyệt. Nghe nói rượu sâm banh uống không
say, vậy thì họi thêm một chai nữa an ủi mình vậy, hiện nay rượu sâm banh cũng
có nhiều loại để mình lựa chọn. Sau khi chai sâm banh thứ hai đã được nốc cạn,
tôi nghĩ đến lúc phải về nhà rồi, bèn kéo ghế ra đứng dậy. Cớ sao cơ thể mình
loạng choạng thế này? Còn đầu óc thì choáng váng?...
Ý! Chân tôi dường như vướng phải thứ gì đó! Sao lại có cánh
cửa ở đây? Cơ thể tôi cũng bắt đầ chao đảo, mặc dù đã cố hết sức khoa chân múa
tay giữ thăng bằng, nhưng tôi vẫn không thể chống lại lực hút của trái đất vĩ đại.
Men rượu trong người tôi chợt bay đi hẳn một nửa, xem ra, tôi sắp phải trao nụ
hôn cho mặt sàn bên dưới rồi đây… Trời oi! Cứu con, con không muốn bẽ mặt ở chốn
đông người thế này đâu! Xung quanh mọi người bắt đầu la thét hải hùng. Mất mặt
quá đi, đành nhắm mắt, trở thành nữ diễn viên chính trong vở bi kịch vậy…
Nhưng trước khi tôi sắp té nhào xuống mặt sàn, đã vào một
vòng tay ấm áp… Khoan! Vòng tay? Không đùa chứ? Như thế có lẽ sẽ càng mất mặt
hơn đấy! Tôi cẩn thận hé mắt ra nhìn… Một khuôn mặt to lớn hiển hiện ra trước mắt…
Khi tôi định thần nhìn rõ chủ nhân của vòng tay này thì bất giác như muốn nín
thở, còn ánh mắt thì như bị hút hồn. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt nào
xinh đẹp như thế này, nhất là người sỡ hữu nó là một người con trai! Góc cạnh
rõ ràng, làn da trắng trẻo, sống mũi cao thẳng, ánh mắt thuần khiết hút hồn
trong sáng như viên lam ngọc. Làn môi tuyệt mĩ nhẹ nhàng nhấc lên… nhưng toát
ra chút tà khí.
Nguy hiểm! Nguy hiểm! Toàn thân người con trai này đang phát
ra tín hiệu nguy hiểm! Đầu óc tôi lập tức vang lên tiếng còi cảnh báo, “Nguy hiểm
xin đừng đến gần! Nguy hiểm xin đừng đến gần!” Tôi liền đẩy hắn ra theo phản xạ,
nhưng lại bị cánh tay lực lưỡng đó kéo lại về vòng tay của hắn. Chuyện gì thế
này? Chủ nhân của vòng tay đó chợt phát ra một giọng nói mùi mẫn rằng: “Cô ấy
chính là bạn gái của tôi!” Sau đó xoay qua nhìn tôi, nháy mắt. Chính là cử chỉ
đó. Không chỉ riêng tôi, tin rằng tất cả các cô gái trong quán đều bị hắn hút hồn
hết. “Ọe!” Suýt chút tôi đã nôn hết tất cả sâm banh ra ngoài. Tại sao lại có một
người con trai lạ mặt tự xưng là bạn trai mình thế này? Ỷ mình đẹp trai thì có
thể ăn nói lung tung hay sao?
Thuận theo hướng ánh mắt của hắn nhìn qua, tôi nhìn thấy một
cô gái ăn mặc sành điệu, tóc tai thời thượng, đang mím chặt môi, cắn chặt răng,
toàn thân run rẩy, trên mặt đầy vẻ hờn dỗi. Cô ta quét ánh mắt phẫn nộ qua: “Đồ
vô lương tâm, làm trò cười gì thế này? Nếu anh vì con nhỏ mập mạp như con mèo
mun này mà bỏ rơi tôi, tôi không thể nào chấp nhận được đâu!” Tiếng rên rỉ của
cô ta cứ như xé nát cõi lòng, tôi cảm thấy lớp phấn trang điểm dày cộm trên mặt
cô ta như sắp vỡ nứt!
Nhưng. Mắc mớ gì đến mình chứ? Sao cô ta lại gọi tôi là con
nhỏ mập mạp như con mèo mu