
t cả nỗi lo lắng và bất an đều
biến thành sự xúc động mãnh liệt và đơn giản, cô muốn được nhìn thấy Trì Trinh
đứng trước mặt mình, ngay bây giờ, cho dù chỉ mấy phút trước cô đã quyết định
sau khi thản nhiên đi qua đoạn đường này, cô sẽ bỏ lại đằng sau tất cả. Thậm
chí cô không còn phân biệt được khao khát được nhìn thấy anh có phải là vì lo
lắng cho cái chân bị thương của anh hay không, cũng có thể do sự xui khiến của
một cảm xúc giống như vậy, cô mới từ bỏ ý định trèo lên từ lưng chừng vách núi
để nhảy xuống hôm trước.
Thế nhưng, bất chấp mọi
nỗ lực, Tuần Tuần vẫn không thể nào đi ngược lại dòng người, mà đúng ra là đoàn
người xem và múa rồng đã tràn qua và để cô ở lại đàng sau. Trông cô lúc này
giống như một chiếc vỏ sò trơ trọi trên bãi cát sau cơn thủy triều lớn rút đi.
Nhưng, may mắn sao, tại nơi yên tĩnh và trống vắng lúc này bỗng nhiên xuất hiện
một đồng loại. Trì Trinh vẫn đứng nguyên ở chỗ có nắp hố ga, mắt nhìn về phía
cô.
Thì ra họ ở rất gần nhau,
nhưng Tuần Tuần lại cảm thấy họ bị ngăn cách bởi cả một dải ngân hà. Tuần Tuần
nghĩ, có lẽ mình đã bị tiếng pháo nổ quá gần làm cho đầu óc lú lẫn, chẳng thể
nghĩ ra được điều gì ngoài việc tiến lại gần Trì Trinh với vẻ ngốc nghếch, rồi
khi Trì Trinh dang một cánh tay ra, cô nhào vào lòng anh không chút do dự.
Họ từng có nhiều lý do để
ôm nhau, nhưng mà bây giờ cái người mà cô đang đứng ôm chặt lấy hoàn toàn không
cần đến lý do. Hoàn toàn không phải là không nghĩ ra, có thể anh không thực sự
yêu cô, anh chỉ yêu những thứ mà anh chưa có được, cô cũng không có một tình
yêu quá sâu sắc, điều mà cô cần là những thứ mà trong giờ phút này có thể nắm
bắt được. Song, đáp án không lẽ lại chân thực, đáng tin cậy hơn con người đang
ở trong vòng tay? Bây giờ thì cả hai đều đã nhận thấy, không có gì tệ hại hơn
là ý định "chia tay".
"Anh cứ tưởng là em
đã đi mất rồi", Trì Trinh ghì chặt đến mức Tuần Tuần thấy ngạt thở. Một
tay anh phải nắm chặt chiếc gậy mới giữ được sự cân bằng cho cơ thể, tay còn
lại ôm lấy cô, do đó không còn cách nào lau được những giọt nước mắt xúc động
đang trào ra trên mắt. Anh nghĩ, chẳng có gì phải xấu hổ, trước mặt cô vốn dĩ
anh cũng chẳng phải là một hình tượng to lớn vĩ đại gì. Anh không muốn nhắc cô,
một Tuần Tuần luôn coi những chiếc nắp hố ga như nước lũ với thú dữ, bây giờ
đang kiễng chân đứng trên nắp của một chiếc hố ga đang rung lên bần bật. Nếu
một màn như vậy đã biến thành hiện thực thì sao lại không tin sẽ có một ngày cô
yêu cái vỏ sống cùng mấy chục năm?
Tuần Tuần dựa đầu vào vai
của Trì Trinh, và chợt hiểu ra ý tứ trong cụm từ "mệnh đề mâu thuẫn"
mà Tăng Dục nói đến. Mặc dù sống cùng với ai rồi cũng sẽ có ngày trở về với
đất, chẳng ai có thể thoát khỏi cái chết, nhưng lúc sinh ra rồi sống một đời và
đi đến cái chết cuối cùng thì lại không giống nhau. Điều quan trọng không phải
là sự bắt đầu và kết thúc muôn hình vạn trạng, mà là đoạn giữa chừng có muốn bỏ
đi cũng không được. Dù cho tính tình anh có xấu hơn nữa, có khó nắm
bắt hơn nữa, thì rồi cũng sẽ đến một ngày dần dần già đi bên cạnh cô, và khi
anh đã tóc bạc da mồi, hoàn toàn trở thành một ông lão, thì ngoài cái chết,
chẳng còn phải lo cô sẽ mất anh vì lý do gì khác, nếu gắng được đến ngày ấy thì
coi như cô đã chiến thắng tuyệt đối.
Tăng Dục gửi mẩu tin nhắn
vẻn vẹn vài chữ rồi vội vàng chạy ra khỏi khu nhà của Liên Tuyền. Cô
đã dốc hết can đảm đến gõ cửa nhà Liên Tuyền, không ngờ khi cánh cửa mở ra thì
ở đó là cả một đám người đông đúc, xem ra thì trong đêm tết Nguyên tiêu không
chỉ có anh từ xa trở về mà cả nhà anh cũng đều có mặt.
Ra mở cửa là một cô gái
trông thanh tú và nho nhã, nhìn trẻ hơn Tăng Dục chừng mấy tuổi, chưa chờ Tăng
Dục hỏi xem Liên Tuyền có ở nhà không thì Liên Tuyền đã bước từ bếp ra với vẻ
mặt sửng sốt, trên người anh vẫn còn đeo chiếc tạp dề có in những hình ảnh ngộ
nghĩnh.
"Sao em lại ở
đây?", Liên Tuyền đứng bên cửa, không tin vào mắt mình, lấy thân hình khéo
léo che khuất cô gái ở phía sau.
Trong phút chốc Tăng Dục
bỗng hiểu ra tất cả, trái tim hồi hộp định trao đi giờ lại rơi trở về lồng
ngực.
Cô gái kia cất tiếng khẽ
hỏi từ phía sau lưng Liên Tuyền: "Liên Tuyền, chị ấy là ai thế?".
"Cô ấy..."
"Tôi là khách hàng
của anh ấy! Luật sư Liên, vụ án ấy của tôi anh xác định là không có vấn đề gì,
đúng không?", Tăng Dục vội cướp lời nói.
"À, vâng, chúng ta
tìm một nơi nào đó để bàn kỹ về việc này."
Tăng Dục mỉm cười nói:
"Không cần đâu, nếu trong nhà anh có người thì sau khi đi làm tôi sẽ gọi
đến văn phòng của anh là được. Tôi không làm phiền mọi người nữa, xin
chào".
Rồi cô gật đầu chào cô
gái đang thò đầu ra nhìn từ phía sau Liên Tuyền, sau đó quay người bước đi.
"Tăng Dục, đứng lại
đã!"
Lúc Tăng Dục sắp ra tới
chiếc xe ở bãi đỗ đầu khu nhà thì Liên Tuyền đuổi theo.
"Anh không ngờ em
lại đến tìm anh", Liên Tuyền thở dồn dập đứng bên cạnh cô, trong lòng cảm
thấy bối rối.
Tăng Dục khẽ nhún vai,
"Chẳng qua bỗng nhiên tôi thấy rỗi rãi, định tiện đường đến tìm anh cùng
uố