Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324305

Bình chọn: 8.00/10/430 lượt.

bước chân không tiếng động đến bên nàng, "Trà nguội đối với thân thể không được tốt, tiểu nạp giúp ngươi đi lấy trà nóng,

và điểm tâm."

"Tiêu Trúc, ta không muốn gả cho hòa thượng, sư phụ của ngươi sẽ đồng ý để cho ngươi cưới vợ sao?" Lúc này, nàng nào có tâm trạng quan tâm nước lạnh hay nóng, thậm chí nàng không dám nhìn mặt của hắn, cái đầu trộc lốc của hắn, đang nhắc nhở nàng, đêm qua xảy ra

chuyện buồn cười cỡ nào.

Người của phật tổ nàng đều dính, sau khi chết nhất định bị đánh tới địa ngục tầng thứ bảy.

"Cái này, tiểu nạp. . ."

"Ngươi còn tự xưng tiểu nạp?" Đột nhiên cảm thấy hai chữ này hết sức chói tai, nếu là thường ngày, nàng nhất định muốn cười, đáng tiếc bây giờ, khóc

cũng không tới được.

Tiêu Trúc khẽ thở dài một tiếng, "Lăng

Không, Phật dạy luận nhân quả, có lẽ đây chính là vận mệnh đi, nếu

chuyện đã xảy ra, ta nhất định chịu trách nhiệm đến cùng, nếu như ngươi

nguyện ý, ngày mai ta bắt đầu để tóc, hơn nữa còn chuẩn bị đám cưới, cô

nương nhà khác có, ngươi sẽ không thiếu cái nào, ta sẽ chuẩn bị tốt cho

ngươi....

Đời này kiếp này

không bỏ rơi ngươi, nếu ngươi cảm thấy uất ức, hoặc không nguyện ý gả

cho ta, ngươi có thể giết ta, xong hết mọi chuyện, coi như chuyện tối

qua chưa xảy ra."

Mười ngón tay nhanh chóng thành quyền.

Thân thể của Mộ Lăng Không thẳng như băng.

Giống như một con vật chờ tín hiệu xông lên bắt mồi, lúc nào cũng có thể nhào tới.

Tiêu Trúc đần độn đàng hoàng, cũng nhận ra sự nguy hiểm cất giấu.

CHỉ là hắn không hiểu, như thế nào đi dụ dỗ nàng.

Hai loại phương thức, đặt trước mặt nàng, vô luận nàng chọn cái gì hắn đều vui vẻ chịu đựng.

"Ngươi qua đây." Rốt cuộc, mặt nàng buông lỏng, vỗ cái ghế bên cạnh, cũng thuận kiện thu lại 'giương cung bạt kiếm.'.

Tiêu Trúc rất nghe lời, rũ đầu, lẳng lặng ngồi đối diện nàng, tất cả đều lấy bộ dạng của nàng làm chủ.

"Tiêu Trúc, ngươi cứu mạng của ta, phần ân tình này, ta mãi không quên, bây

giờ xảy ra chuyện, cũng không phải lỗi của mình ngươi...." Thanh âm của

nàng nhẹ nhàng, nàng thật sự đành chịu chứ biết làm sao đây, dù sao hắn

cũng nhỏ tuổi hơn nàng, tất cả đều trông cậy vào hắn, sợ là căn bản

không nhờ vả được thôi. "Nếu như chúng ta thành thân, ngươi sẽ phải hoàn tục, hơn nữa tương lai sẽ gặp phải không ít phiền toái, kẻ thù của ta

rất nhiều, lúc nào cũng bị người ta đuổi, kêu đánh kêu giết, sơ ý một

chút, cả mạng sống cũng không còn, hơn nữa, núi Thiếu Thất có mấy vị lão hòa thượng ngoan cô vô cùng, bọn họ sao cam lòng để ngươi, tiểu hòa

thượng ưu tú hoàn tục, cưới vợ đây?"

Con đường tương lai, giống như nhấp nhô khác thường, nàng nói được một nửa, tự mình cảm thấy đánh phải thịt thúi lắm.

Chênh lệch giữa hai bọn họ, thật không phải lớn bình thường nha.

Tiểu Hòa Thượng chợt ngước mắt, ánh mắt thẳng tắp nhìn nàng, nói vô cùng

nghiêm túc :"Lăng Không, ta sẽ bảo vệ ngươi, từ hôm nay trở đi, trừ phi

ta chết, nếu không không có ai có thể đả thương ngươi, có kiếm vụt đến

bên ngươi, ta không thể mang ngươi tránh thoát, liền sẽ che chở trước

người ngươi, dùng thân thể chặn lại, tuyệt đối không cho bất kỳ kẻ nào

đả thương tới một sợi tóc của ngươi trước mắt ta."

Nam nhân trên thiên hạ, đều biết nói láo, lời ngon tiếng ngọt, lừa gạt nữ nhân.

Nhưng lúc hắn nói những lời này, mỗi từ mỗi câu đều không thể tưởng tượng

nổi, khiến nàng có loại cảm giác ảo tưởng, giống như như vậy có thể chạm đến đáy lòng của nàng, đao gọt búa đục, lưu lại dấu vết, khó có thể xóa bỏ.

Tiêu Trúc cũng không phải đang gạt nàng.

Hắn dùng tâm để nói, nàng dùng tâm để nghe, chân thành mặt đối mặt, tràn ngập kéo đến, tuyệt đối không dễ nhận sai.

Nàng không nói lời nào, bộ dạng đang suy nghĩ.

Tiêu Trúc lại nói, "Lăng Không, gả cho ta đi."

Vì vậy, nàng liền gật đầu một cái.

... ...... ...

Lễ trong đám cưới, đặt sau ba ngày hôm đó.

Thời gian vô cùng vội vàng, cũng là do hắn quyết định.

Lý do của hắn rất đơn giản, lớn chờ được, bé thì chưa chắc, đã quyết định ở cùng nhau, sớm hay muộn cũng không quan trọng.

Mộ Lăng Không tâm hoảng ý loạn, chuyện phát triển đến trình độ này, đã không còn trong tầm khống chế của nàng.

Hắn từ ngày đó thay đổi tăng bào, không biết hắn lấy đâu ra áo trường bào

màu đỏ, cao quý và khí phái, vừa kim, vừa ngọc, vùa bảo thạch, phối hợp

với nhau dính trên áo. Ngoài cái đầu phát sáng của hắn, thân hắn đã biến thành một công tử con phú nhân.

Dùng vẻ bề ngoài mà nói, hắn

thất sự là nam nhân cực đẹp, một gương mặt trẻ con, sống mũi cao, mắt to tròn đáng yêu, trắng đen rõ ràng, làn da trắng hồng, hoàn mỹ hơn so với nữ, vào một ngày mà hắn trưởng thành, nhất định là một nam nhân cực kỳ

anh tuấn to lớn khôi ngô. Hắn và nàng đến với nhau như thế nào đây?

Sau khi thành hôn, hắn và nàng có thể cùng nhau sống đến già, cả đời không cách xa, qua cuộc đời này bình yên sao?

Nàng hỏi mình rất nhiều lần, cũng không tìm thấy đáp án.

Sắc trời chạng vạng thì Tiêu Trúc từ ngoài cửa đi vào, sắc mặt mệt mỏi, lại không che giấu được sự hưng phấn, hắn giống như đứa trẻ nhào tới cạnh

nàng, nắm chặt tay nàng, "Lă


Old school Swatch Watches