XtGem Forum catalog
Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324295

Bình chọn: 9.5.00/10/429 lượt.

sờ áo khoác, vòng lung tung trên người, không ngừng thì thầm trong

miệng,"Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy. . ."

Đầu óc nàng trống rỗng, không phát ra được âm thanh nào, rúc vào trong chăn, ngay cả đầu cũng che kín.

Đều nói rượi hỏng việc, nhưng bọn họ ỷ vào võ công cao cường, không dễ say, vì vậy liền phóng túng.

Lần này xong chưa!

Nàng cư nhiên cùng một tiểu hòa thượng tuấn mỹ vô song....thân thể trần

truồng ở trên giường pha trộn cả đêm, nhất thời ảo não, lúc đó xảy ra

chuyện gì, hoàn toàn không nhớ.

Đêm qua uống rượi vui mừng, buộc hắn lấy rượi là nàng.

Rượi tới, không để cho hắn đi ra là nàng.

Sau đó, đến tột cùng hắn say rượi mất lý trí, vẫn là nàng dùng thủ đoạn, ép buộc hắn ‘ đi vào khuôn khổ ’. Chuyện này thật khó mà nói, oa.

Mặt nàng nóng hừng hực như đang sốt, liều mạng nhớ lại, đáng tiếc tốn công

vô ích, nàng hận không bới được một cái lỗ trên mặt đất, sau đó chui đầu vào, vĩnh viễn không muốn chui ra.

Hắn mặc xong quần áo, sợ hãi

đứng ở bên giường, nói nhỏ giọng, "Lăng Không, thật xin lỗi, tiểu nạp

uống nhiều quá, làm hư thanh bạch của ngươi."

Mộ Lăng Không cắn chặt đôi môi, vài giọt nước mắt trong suốt lăn xuống.

TRước tiên, không đề cập tói ai chủ động, dù sao cái đó cũng không giải thích được việc nàng thất thân, uất ức này, chua xót, nàng không mở mắt được.

Nghe được tiếng khóc thút thít của nàng, hắn càng thêm sợ, "Lăng Không,

ngươi đừng khóc, nếu chuyện xảy ra, tiểu nạp sẽ chịu trách nhiệm, nếu

ngươi nguyện ý...Không ngại. . . Không ngại. . ."

Nàng kêu một

tiếng, vén chăn lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, hốc mắt sưng đỏ, mắt đẹp

giăng đầy tia máu, "Phụ trách? Ngươi làm sao phụ trách? Ngươi là hòa

thượng? Hay ngươi muốn ta quy y? đi làm ni cô trong miếu sao?"

"Không phải vậy. . . Không phải vậy. . ." Tiêu Trúc dùng sức lắc đầu, lộ ra vẻ hoảng hốt do lời nói của nàng, hai cánh môi đỏ tươi nhỏ nhắn hạ đóng

một hồi, nuốt xuống một bãi nước miếng, hai gò má hồng hồng không được

tự nhiên, "Lăng Không, ngươi nên đem chăn gói kỹ, cái gì gì đều bị lộ

ra."

Hai vú của nàng xanh tím, toàn là vết hôn, đó là chứng cứ

không thể sai do kích tình hôm qua lưu lại, hắn làm một bộ dáng làm

chuyện sai lầm vô cùng chột dạ, trên mặt non nớt đều là cuống quýt.

Nàng hung hưng trừng mắt nhìn hắn, kéo cao chăn, thở phì phò quát, "Quần áo của ta đâu?"

Tiêu Trúc lập tức đi tìm quần áo sạch sẽ, không lâu, đã cầm quần áo trở lại, áo trong quần ngoài, ngay cả áo ngực mặc bên trong cũng không có quên,

lúc này khó có thể được tỷ mỉ như thế.

"Ngươi thay đồ trước, tiểu nạp ra ngoài đợi."

"Không cho đi." Nàng tâm hoảng ý loạn, trong lòng nàng rõ ràng, võ công của

hắn sâu lường đến mức nào, nếu hắn thật sự muốn đi, nàng có mười cái

chân cũng không đuổi kịp hắn.

Việc của hai người còn không được

làm rõ ở đây, trước khi không được giải quyết, nàng tuyệt đối không

nguyện ý cho hắn biến mất trong tầm mắt.

"Xoay người sang chỗ

khác, đưa lưng về phía ta, không cho nhìn lén." Nàng hung hăng mượn từ, che giấu sự khó chịu, nàng vừa sột sột soạt soạt mặc quần áo, vừa nói

thầm, "Làm thế nào, nên làm cái gì. . ."

"Lăng Không, ta. . . Ta

có thể phụ trách, nếu như ngươi không vui khi gả cho ta, bên kia có

kiếm, ngươi muốn động thủ, tiểu nạp cam nguyện lãnh cái chết." Hắn phờ

phạc rã rượi cúi gằm đầu, nghe lời quay mặt đi, âm thanh buồn bã, thái

độ của hắn là một chuyện, cách môi xinh đẹp đầy đặn vui vẻ nhếch lên,

đôi mắt quen ngụy trang ngây thơ chuyển biến, sinh ra vẻ tà mị tự nhiên.

''Hừ" Nàng tức giận trừng mắt liến hắn một cái, "Ngươi đừng cho rằng ta không muốn giết ngươi, thối Tiêu Trúc, chết Tiêu Trúc, ngươi là hòa thượng,

làm cái thối thiện ý, cả ngày đi theo bên cạnh ta, hỏi han ân cần, vết

thương khỏi chưa!!! Đã xảy ra chuyện đi! ! !"

Nàng chỉ có thể dùng giọng điệu tức giận để thổ lộ tâm tư hoảng loạn.

Nếu chuyện này có thể dùng phương thức liều mạng để giải quyết, nàng đúng là không chút do dự giải quyết tính mạng của hắn.

"Lăng Không, ngươi sự thật muốn giết tiểu nạp sao?" Tiêu Trúc giống như sắp

khóc ra thành tiếng, bả vai không thể kiềm chế run rẩy, trời mới biết,

hắn đang mắc nghẹn, rất khổ cực, rất nghiêm túc suy tính có muốn lập

tức xông ra ngoài hay không, tìm một góc không có người, phát tiết ra,

cười thật to.

Nếu không, bị nàng phát hiện ra tâm tình chân chính của hắn, nàng nhất định xông tới đem dao đâm vào ngực của hắn. "Được rồi được rồi, chuyện này ta cũng có lỗi, chết có ích lợi gì." Nàng đi giầy, xoa xoa cái đầu đang đau, buồn bực đi tới bàn.

Gặp được cái vò rượu ngổn ngang nào, liền dùng sức đá văng ra.

Tiếng bạo liệt choang choang nối liền không dứt, mỗi lần chấm dứt, Tiêu Trúc

đứng trong góc tường cũng co rúm cổ lại, giống như rất sợ giây kế tiếp,

nàng để cho hắn biểu diễn tiết mục 'vò rượi bể đầu'.

Sau khi vò rượi cuối cùng phát ra tiếng 'tử trận', nàng an tĩnh lại.

Tìm ghế dựa gần đấy ngồi xuống, rót cho mình một ly trà.

Nước trà qua đêm, lạnh lẽo, khổ sở, từ đầu lưỡi đến bụng, một đường lạnh lẽo.

Tiêu Trúc nhón chân lên,