The Soda Pop
Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324281

Bình chọn: 7.00/10/428 lượt.

ự việc công lực được tăng, cùng với xác suất trời sập cũng không khác biệt lắm.

Dù sao cũng coi như là cao nhân thật sự có thể làm được, ngoại trừ thân

thích và bạn thân, dưới tình huống bình thường, cũng không có ai vui vẻ

hao phí nội lực đi toàn thành cho người khác. Những điều này làm nổi bật lên tính cách đáng quý của hắn.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của nàng không tự chủ được nhu hòa mấy phần, "Thương

thế của ta đã tốt lắm rồi, mấy ngày nay thật sự làm phiền toái tâm tư

của ngươi, về sau không cần nữa, ta tự mình có thể."

Môi hắn hiện lên ý cười, "Không cần khách khí như vậy nha, một cái nhấc tay thôi mà. Đúng rồi, Lăng Không, kế tiếp ngươi có tính toán gì ?"

"Không

phải ngươi có chuyện muốn đi Đại Đô sao? Ta đưa ngươi đi, sau đó, đi Tứ

Xuyên." Có qua có lại mới toại lòng nhau, nàng không phải cam nguyện

thua thiệt, Hồng môn tới chọc nàng trước,

nên suy tính đến hậu quả.

"Ngươi dẫn ta đi Đại Đô? Thật sự quá tốt, thật ra thì tiểu nạp còn đang nghĩ

phải làm sao thuyết phục được ngươi." Tiêu Trúc xem ra rất hưng phấn,

xoa xoa bàn tay, vỗ đùi, :"Lăng Không, ngươi yên tâm, có tiểu nạp ở đây, tuyệt đối không cho người khác khi dễ ngươi, đọn đường này, ta sẽ chăm

sóc ngươi thật tốt, đến Đại Đô, sẽ trẻ nên trắng trẻo mập mạp...."

Một nắm cơm lại xuất hiện, chặn lại cái miệng nhỏ nhắn đang lảm nhảm của hắn.

Hắn không hiểu nhìn nàng, không tiếng động ở hỏi thăm.

"Ta đói rồi, nhanh ăn cơm đi, tuổi ngươi còn nhỏ, dù võ công tốt, cũng là

ta chăm sóc ngươi mới đúng." Mộ Lăng Không thở dài mấy lần, gắp không

ngừng, đem thức ăn bầy tới trước mặt hắn, thức ăn cùng núi nhỏ cao như

nhau.

Mặt hắn cười cong cong, ôm lấy chén cơm, ăn mãnh liệt mấy

miếng to, mày râm của hắn nhếch lên, thấy nàng không chú ý tới mình, vì

vậy yên tâm to gan đem đũa mò đến đĩa sườn kho gần đấy....

"Tiêu

Trúc, ngươi là hòa thượng, ăn thịt không phạm giới sao?" Mộ Lăng Không

cười như không cười, mắt sáng nhìn hắn, đem cục thịt nhét vào miệng, hài lòng ăn liên tục. "Rượu thịt xuyên

tràng qua, Phật tổ trong lòng lưu. . ." Hắn cãi lại, nhấn rõ từng chữ,

dù sao cũng bị phát hiện, định ăn vài hớp, ưm, thơm quá nha, "Lúc ở

trong núi, các sư phụ quản rất chặt, muốn ăn ngon, phải kiếm cớ đi ra

ngoài....''

Mộ Lăng Không im lặng.

Môi mấp máy. Thật lâu không nói nên lời.

"Ách ngươi có thể ăn, vậy thì ăn đi." Đổi lại bàn, nàng gắp thức ăn lần nữa, lần này không có rau cải đậu hũ ...tất cả đều là gà quay, vịt nướng,

thịt bò kho tương, khiến mặt hắn hớn hở, thỏa mãn vô cùng.

"Nếu như có một bình rượi, vậy là chuyện mỹ diệu cực kỳ thỏa mãn." Hắn mấp máy môi, cực kỳ tiếc hận.

Nàng không tự chủ nuốt xuống nước miếng, bị lời hắn nói gợi lên côn trùng

tham lam, dù sao bốn bề vắng lặng, nhẹ nhàng đến gần, nhỏ giọng, "Ta cho người đưa một vò tới đây, mỗi người một nửa, như thế nào?"

Hắn

vui vẻ vỗ bắp đùi, "Thật tốt quá, tiểu nạp đang có ý đó, Lăng Không,

ngươi thật là thân thiết cũng. . . Ặc, thân thể của ngươi chịu đựng được sao? Dù sao mới khỏi xong, không thích hợp uống rượi."

"Một mình ngươi cũng có thể uống..., tại sao ta không thể uống! !" Liếc hắn một

cái, nàng quyết định chủ ý, đứng lên, đi tới cạnh cửa, hô to tên tuổi

tiểu nhị.

Không lâu lắm, có người đạp bước lạo xạo đi lên, đáp lại sự phân phó, đưa lên một vò Trần Nhưỡng.

Mộ Lăng Không ôm vào , Tiêu Trúc đã sớm nhịn không được, đi theo phía sau

nàng, "Rượu này rất nặng, để cho ta ôm đi, Lăng Không, ngươi tới bên

cạnh bàn chờ là tốt rồi."

Uống rượu, không phải là lần đầu tiên của nàng.

Nhưng bạn rượu là một hòa thượng, là việc xưa này chưa từng thấy, hai người

đầu tiên là giả mù sa mưa, đầu tiên uống tí rượi, sau lại chưa nghiền,

đổi thành ly trà, vò rượi đã vơi phân nửa. Một vò không đủ, lại muốn một vò, còn chưa đủ, gọi liên tiếp tên tiểu nhị kia.

Nàng chỉ nhớ tâm tình rất tốt, cùng Tiêu Trúc nói năng lộn xộn, sau đó hai người giống như đứa bé, cười không ngừng.

Đã lâu không có tâm tình tự tại buông lỏng được như này.

Tuân theo sư mệnh, một mình xông vào giang hồ, kẻ địch của nàng nhiều, bằng

hữu ít, một người cô đơn, vào nam ra bắc, cuộc sống trôi qua bừa bãi, cô độc.

Tiêu Trúc cứu nàng.

Còn không ngại phiền toái, hao phí công lực, giúp nàng chữa thương, nhân tiện tăng lên công lực cho nàng.

Không có mục đích, không cần nàng hồi báo.

Hắn quả thực là tiểu hòa thượng khả ái nhất trên đời này.

Mặc dù hắn rất biết phạm giới, ăn thịt uống rượu, không cố kỵ gì.

Chỉ là vậy thì thế nào đây?

Hắn chỉ không đè nén tính tình chân thực thôi, so với các người kia mang

tầng tầng mặt nạ giả, nói dối còn cho mình là quân tử, không biết mạnh

hơn bao nhiêu lần.

Nàng không hỏi thân phận chân thật của hắn,

hắn cũng không bức nàng nói ra bí mật đáy lòng, có món ngon, rượi ngon,

hai người đã vô cùng thỏa mãn.

Sau canh ba, trong quán dần dần

bình tĩnh lại, ngọn đèn dầu từng chiếc từng chiếc bị dập tắt, chỉ còn

lại 'mảnh trăng' treo ngoài ban đêm, xinh đẹp giống như cái khay bạc.

"Tiêu Trúc, về sau ngươi phải ngoan ngoãn nghe theo lời của ta, không cho khi