
ng Không, ta đã sắp xếp xong xuôi, bắt đầu
từ ngày mai, ta dẫn nàng đi dạo, xem qua nhà của chúng ta có cần mua gì
nữa không."
"Nhà?" Theo bản năng tiếp lời, cái chữ này, cái chữ này làm nàng không quen.
Từ nhỏ đến lớn, nàng đã đi nhiều nơi, thật sự không biết đến cái gọi là nhà, cơ hồ như không có.
Tiêu Trúc nói, cấp cho nàng nhà.
Nàng chỉ cảm thấy tai ù đi, cho tới khi hắn lẩm bẩm cái gì, cũng hoàn toàn nghe không được.
"Lăng Không, ngươi không vui sao?" Tâm trạng hắn thấp thỏm, cẩn thận hỏi, chỉ sợ nàng mất hứng.
"Không có, ta không có." Quay mặt qua chỗ khác, lau chùi nước mắt ở hốc mắt,
gần đây không biết làm sao, nàng không còn là nàng, đa sầu đa cảm, hoàn
toàn mất đi khí phách bén nhọn thường ngày.
Nàng không thích như vậy.
Nhưng nàng không thể ra sức.
Vừa nhìn thấy Tiêu Trúc, tâm của nàng cũng mềm xuống.
Lời nói tâm tình vụng về của tiểu hòa thượng, nói ra gạt nữ nhân bên ngoài
cũng không lừa được ai, nhưng nói đến tai nàng, bỗng nhiên làm nàng cảm
động muốn khóc.
"Mọi người đều nói, trước khi xuất giá tâm tình
của nữ nhân đặc biệt phức tạp, nhìn trước ngó sau, nghĩ tới nghĩ lui,
loại tâm tình này rất bình thường." Hắn khuyên bảo nàng, vừa nói vừa
vuốt tóc của nàng, một vẻ mặt say mê, "Lăng Không, bình thường ngươi lấy cái gì gội đầu? Vừa thơm vừa trơn, sờ thật là thoải mái." "Làm ơn, trước đây
ngươi không phải là tiểu hòa thượng sao? Trong óc không chứa sắc tức là
không, cả ngày ngươi nghiên cứu cái gì?" Mộ Lăng Không dở khóc dở cười,
kể từ khi hắn quyết định hoàn tục, thay đổi của hắn, thật khiến người ta trợn mắt cứng lưỡi.
Thỉnh thoảng trêu chọc nàng, động một chút
là động tay đông chân, sờ sờ nàng, những cái này thi bỏ qua vậy, nhưng
thỉnh thoảng cố làm ra thầm trầm rồi nói những lời này, thật là khiến
người ta không hiểu.
Núi Thiếu Thất nuôi ra 'nhân tài' này như thế nào?
Hơn nữa, hòa thượng hoàn tục, không phải có một vài trình tự nhất định phải đi sao, ít nhất phải hiểu rõ sư môn, sau khi được sự cho phép, mới có
thể cắt đứt duyên cùng phật.
Giống như hắn nói đi là đi, liền một lần bắt chuyện cũng hòa thượng cũng không có, nàng thật sự chưa nghe qua.
Không tự chủ, nàng lại bắt đầu lo cho hắn.
Tiêu Trúc như thế, hẳn là bí quá hoá liều, hợi bị lặng lẽ.
Nếu là tương lai, bị hòa thượng khác phát hiện, sợ là thoát không được một cuộc trách phạt.
Nói thế nào, hắn đều vì nàng mới làm như vậy, nàng nghĩ rất nhiều, cảm động trong lòng ngày càng tăng lên, vốn không ghét Tiêu Trúc, bây giờ nhìn
hắn càng ngày càng thuận mắt.
Nụ cười của hắn, mang theo chút hồn nhiên, không vì việc đời, "Lăng Không, ta cũng vì ngươi mới nói ra
những lời này, bởi vì đều xuất phát từ tâm của ta, cho nên lúc nói không cảm thấy khó khăn."
Khuôn mặt của nàng bỗng nhiên ửng hồng, mồ hôi rỉ ra trong lòng bàn tay, rất nhanh ươn ướt một mảnh.
Nàng hắng giọng một cái, kéo về một tia thần trí, ép buộc đem sự chú ý của
mình đặt trên quần áo của hắn, hỏi nghiêm túc :"Tiêu Trúc, tại sao ngươi lại giả trang thành như vậy....Bảnh bao, trời ơi, trên đường lớn, dưới
ánh mặt trời, người đi đường sẽ không mở mắt đi được đâu, hừ, cũng không sợ tìm đến cường đạo cướp bóc sao, đem ngươi làm dê béo, kéo thêm rắc
rối." Thủ thế cầm dao cắt
cá, thật phục hắn, một thân phong cách của hắn hoàn toàn không phù hợp
với võ công cao cường, nàng lại muốn than thở.
Gần đây mua bán
không dễ, động một chút là động phải cao thủ tuyệt đỉnh, lấy tiền vàng,
chỉ ăn uống sống qua ngày mà phải mạo hiểm tính mạng, thật không đáng.
"Trang phục của ta kỳ quái sao?" Tiêu Trúc không hiểu cúi đầu, tự nhủ, "Thật
ra ta không biết cách ăn mặc, Lăng Không tạm thời không muốn giúp ta,
hết cách, chỉ còn nhờ chủ quán thu xếp một tay, ta đưa hắn ngân phiếu,
bảo hắn làm, sau đó hắn lấy quần áo này cho ta, còn phối hợp mấy cái
này, hy vọng lần sau ta đến, giúp đỡ buôn bán của hắn."
Cái trán
xinh đẹp, có ba đường hắc tuyến, nàng không thể tin vào tai của mình,
chủ quán may quần áo còn bán cả ngọc, bảo thạch? Phối hợp cũng không
tồi, nhưng sao từ trước nàng chưa bao giờ gặp qua.
Vừa nghĩ, nàng thử dò xét, "Ngươi cho người ta bao nhiêu bạc?"
Hai tay hắn hơi buông, :"Lăng Không, trên người của ta chỉ mang ít bạc vụn, an bài hôn sự, cơ hồ cũng xài hết, hết cách rồi, chỉ còn cách giao ngân phiếu thôi."
Dứt lời, hắn móc ra một chồng lớn, ngổn ngang, cuộn tùy ý lại, hướng về phía tay của nàng, như trút được gánh nặng, "Được
rồi, ngươi cũng sắp thành nương tử của ta rồi, nam ngoại nữ nội, bạc nên do ngươi giữ, giao cho ngươi trước mấy ngày cũng tốt."
Nàng lật từng tờ.
Phiếu hoàng kim một vạn lượng, ba tờ, phiếu bạc trắng một vạn lượng, ba mươi
tờ, phiếu hoàng kim một ngàn lượng, mười tờ, phiếu bạc trắng một ngàn
lượng, hơn 100 tờ, tờ nhỏ nhất là ngân phiếu một trăm lượng, chất đống
một chỗ, trong tay nàng nắm một khoản mà khiến bất cứ ai cũng trở thành
tài phú. Này coi như chủ quán
lấy một trăm lượng, cũng được thỏa mãn, không trách được bán y phục còn
đính thêm đồ trang sức như vậy, tám phần lấy tâm bất an, nhờ và