
lên "Mẫu hậu, là Cửu nhi."
Thanh âm kia, hơi thở kia, không phải là ái tử chia tay nhiều ngày của nàng sao.
Tâm tình Tiêu Mạn Nhi buông lỏng "Tại sao ngươi ở đay, Cửu nhi, cha ngươi hoàng. . ."
"Này, đã được Long Đằng đoàn bảo vệ nghiêm mật, mẫu hậu yên tâm." Dừng một
chút, Đế Tuấn lại dùng loại âm thanh không nhanh không chậm làm cho
người ta yên tâm nói. . . Dừng một chút, Đế
Tuấn lại dùng loại giọng không nhanh không chậm làm cho người ta yên tâm nói "Hiện tại ngài đi qua bồi phụ hoàng đi, hắn trúng độc, không có
người thích hợp ở bên cạnh, không ổn."
"Hậu Thổ nàng. . ." Tiêu Mạn Nhi lo lắng chỉ chỉ bên ngoài.
"Nàng giao cho ta đi." Đế Tuấn đảm nhiệm nhiều việc, dùng ánh mắt ám chỉ cho
Chu Tước ở bên cạnh, người phía sau liền thông minh kéo cánh tay của
Tiêu Hoàng hậu, nhẹ nhàng nói, thuyết phục nàng rời đi.
"Cửu nhi, ngươi phải cẩn thận." Thực lực của Hậu Thổ đương nhiên vượt qua
nhiều các thế hệ đứng đầu ở Đại Tuyết sơn, không phải có ngay lập tức
đối phó như vậy, con trai của nàng tuy rằng mạnh mẽ, nhưng Tiêu Mạn Nhi
vẫn lo lắng không thôi.
"Mẫu hậu, trước tiên ngài mang người đưa phụ hoàng về Đô thành, đến bên kia rồi tự nhiên sẽ có người tiếp
ứng." Hậu Thổ thánh mẫu gần kề bên người, Đế Tuấn không có thời gian nói thêm nữa, thúc giục Tiêu òoàng hậu mau rời đi, hắn chợt nghiêng mình,
chủ động hiện thân từ nơi tối tăm, hấp dẫn phần lớn sự chú ý của đối
phương, để Chu Tước có cơ hội đỡ mẫu thân rời đi.
Hậu Thổ
thánh mẫu đuổi theo dấu vết mê hương thảo, vốn tưởng rằng chặn được kẻ
thù lâu năm, lại không đoán được từ nơi tăm tối đi tới lại là người
thiếu niên, con mắt to tròn chớp động hồn nhiên, ngũ quan xinh xắn, góc
cạnh giống như được gọt dũa, môi đỏ mọng hơi nở nụ cười, lộ ra hàm răng
trắng muốt.
Thoáng thất thần, năm tháng quay ngược lại, phảng phất như lúc mới gặp lần đầu, như một vầng đông, phiếm kinh hồng.
"Long. . ." Trong đầu dao động, nàng biết rõ thiếu niên ở trước mắt cũng không phải người yêu ngày đó, nhưng dung mạo này lại tương tự lúc đó, lại
khiến cho Hậu Thổ không có biện pháp phân biệt rõ ràng.
Quá giống.
Quả thực là giống như từ một khuôn mẫu in ra.
Sau đó, nàng nhìn thấy hắn chầm chậm tháo dây buộc nhuyễn kiếm bên hông ra, rót vào một cỗ chân khí, làm cho thân kiếm cứng rắn như sắt, chuẩn xác
nhắm ngay mi tâm của nàng.
"Gọi Huyền Minh ra đây, nói Đế Tuấn dẫn theo oan hồn Hoàng Đường sơn, đến đây tìm hắn lấy mạng." "Hoàng Đường sơn?"
Vô ý lặp lại một câu, Hậu Thổ nhất thời không suy nghĩ cẩn thận ý tứ
trong lời của hắn, thất thần buồn bã, bên ngoài còn không có từ trong
rung động tỉnh lại. "Đợi một chút, ngươi là Đế Tuấn? Tên này rất quen
thuộc, ta nhất định nghe qua ở đâu rồi."
Thời điểm tâm loạn như ma, tự hỏi cũng trở thành một thứ xa xỉ.
Nàng căn bản không có biện pháp di chuyển ánh mắt, tham lam ngắm nhìn lên khuôn mặt chỉ tồn tại trong trí nhớ này.
"Ngươi tất nhiên quen thuộc." Bờ môi khẽ nhếch một chút ý cười tàn nhẫn, Đế
Tuấn đặc biệt thích giở trò mê tâm giết người, hắn không cố ý nói chấm,
nhấn mạnh từng chữ rõ ràng, cố ý làm cho người ta có thể nghe rõ ràng
"Phụ hoàng ta là Mạc thương quốc Hoàng đế, mẫu hậu của ta là Mạc Thương
quốc Hoàng hậu nha? Cũng có truyền thuyết, mẫu hậu là tỷ muội song sinh
của ngươi, anh chị em ruột cùng một mẹ, chẳng qua, ta cũng không trên
mình hai người có điểm nào tương tự."
"Ngươi là —— nghiệt chủng —— của ——bọn họ" Hậu Thổ cắn cánh môi, ngăn lại giọng nói phát ra từ trong cổ họng.
"Nói không sai." Đế Tuấn không để ý nhún nhún vai, nhàn hạ đứng đấy "Rất bất ngờ sao? Một nam một nữ, kết làm vợ chồng, khẳng định còn có cơ hội
sanh con dưỡng cái, cho nên cũng sẽ có sự tồn tại của ta."
"Đừng nói nữa." Hậu Thổ rồi chợt gào lên.
Mặc dù là đối thoại bình thường, nhưng từng chữ từng chữ như đâm vào tim.
Đây là hắn đang châm chọc nàng sao?
Năm đó thua người, không có cơ hội cùng người yêu sinh đứa nhỏ, nếu lúc đó
Tiêu Mạn Nhi kế nhiệm chi chủ của Đại Tuyết Sơn, vào cung là nàng, thì
hôm nay đứng ở trước mắt có lẽ chính là cốt nhục của nàng.
Bây giờ, cho dù là thời gian quay lại, nàng cũng không cách nào sống thỏa mái giống như tỷ tỷ.
Một đứa nhỏ rất giống Long ca ca, vô luận nam nữ cũng tốt, cũng từng là mộng của nàng.
"Lăng Không chính là gả cho ngươi đi." Nàng híp mắt lại, hồi lâu, lại chậm
rãi mở ra, tầm mắt thủy chung lơ lửng, không có phương hướng tạm dừng
cố định.
"Đúng vậy."
Thoải mái thừa nhận, Đế Tuấn cười đáng ghét "Nghe nói ngươi đối việc hôn sự này không hài lòng lắm, hiện tại chúng ta ở chỗ này, có chuyện gì
không ngại nói rõ ràng một lần."
"Đệ tử tâm đắc gả cho ngoại nhân, nhiều năm hết lòng bồi dưỡng, hóa thành hư ảo, đổi lại là ngươi,
trong lòng thoải mái sao?" Biết rõ là hắn ở đây kéo dài thời gian, nhưng Hậu Thổ thánh mẫu vẫn không nhịn được nói rất nhiều lời, nàng phát hiện mình vẫn là không có biện pháp cự tuyệt khuôn mặt tiểu hài tử không lớn này, cho dù hắn là đứa nhỏ do nữ nhân mình hận nhất sinh ra, nhưng vẫn
là khó có thể gạt bỏ bộ phận hoàn mỹ thuộc