XtGem Forum catalog
Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324684

Bình chọn: 7.00/10/468 lượt.

vậy, đợi lát nữa ta cùng Mộ Lăng Không đi lên, ngươi mang

theo Long Dừng đoàn ở lại nơi này, chờ ám hiệu." Vỗ vỗ bả vai Thập nhị

gia, Đế Tuấn nói rất nghiêm túc, giống như đem gánh nặng ngàn quân áp

xuống.

Thực tế mà, ngay cả Mộ Lăng Không thủy chung trầm mặc đứng một bên cũng rõ ràng, ý hắn căn bản là sẽ không gọi đám người kia ra

sân.

Đại Tuyết Sơn là chỗ nào?

Nhiều người là có thể giành được thắng lợi sao? Đó là chuyện cười lớn.

Hắn không muốn Long Đằng đoàn một tay mình tạo dựng bị biến thành vật hy sinh ở chỗ này.

"Ta cũng đi." Chỉ chớp mắt một cái, Thái Nhất lại trở lại vẻ mặt điềm đạm

đáng yêu, hai cái tay cùng lúc níu lấy Đế Tuấn cùng váy của Mộ Lăng

Không, ánh mắt từ dưới nhìn lên, vẻ mặt ủy khuất làm cho người ta không

cách nào mở mồm cự tuyệt.

"Đi với ta cũng không có tiểu đệ sai

khiến." Đế Tuấn cười rất đáng ghét, thỉnh thoảng áp bức đệ đệ một lần,

khiến tâm tình của hắn rất sảng khoái.

"Không có cũng không sao,

ta lần này là cho Cửu tẩu thị vệ, nàng thân thể cao quý, không nhúc

nhích được tay, có chuyện để ta tới cống hiến sức lực là tốt rồi." Thái

Nhất lấy hành động tới bày tỏ thành ý, hắn căn bản không vì Đế Tuấn cự

tuyệt mà chết tâm. Đứa bé này chưa ra

đời, nhưng là truyền nhân mà hắn nhìn trúng, làm gì có chuyện người ta

mới nói vài ba lời liền dễ dàng buông tha.

"Lão đại, ta. . . Ta. . . Ta. . . Ta. . ." Tiêu Duy Bạch mặc dù đứng ở đàng xa, lỗ tai vẫn dựng lên thật cao, chỉ sợ đi tới nơi này còn bị rơi xuống.

"Ngươi cũng tới đi." Gật đầu đồng ý, Đế Tuấn cảm thán rồi biến mất.

Ân oán ở Hoang Đường Sơn cũng cần phải kết thúc, những người chết oan cũng đang ở trên trời nhìn xuống, người sống cũng hàng đêm không yên giấc.

Tiêu Duy Bạch mặc quần áo tang ở trên người, nhắc nhở mình không nên quên mất.

Mà Đế Tuấn lại đem phần nặng nề đọng ở trong lòng, đến thời gian, địa điểm thích hợp, ngọn lửa nho nhỏ đang ẩn giấu cũng có thể bùng lên.

Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ rục rịch ngóc đầu dậy.

Bọn họ là lính, không giống như Tiêu Duy Bạch như vậy, muốn nói thì nói, muốn làm thì làm.

Dưới bốn ánh mắt tha thiết kia rõ rang đang nói gì đó.

Muốn đi. . .

Muốn trở thành cánh tay đắc lực bên người hoàng thượng.

Hi vọng thành tựu cả đời có thể có chỗ sử dụng, dù là không cẩn thận mất mạng, cũng không có quan hệ.

Ý nghĩa sự tồn tại của họ, vốn là như thế.

"Chu Tước hầu ở bên cạnh phu nhân, cẩn thận chăm sóc, về phần ba người các

ngươi thì canh giữ ở nơi này, người ngựa đều bí mật đi, chờ đợi ra

lệnh." Đế Tuấn nói, thật ra thì cũng chính là quyết định sau cùng.

Thanh Long, Huyền Vũ cùng Bạch Hổ mặc dù không tình nguyện, cũng phải ngoan ngoãn ôm quyền đồng ý.

Duy nhất Chu Tước bị chọn trúng lập tức cười híp mắt đứng ở sau lưng Mộ Lăng Không.

Chủ tử nói muốn nàng chăm sóc phu nhân, như vậy nhiệm vụ của nàng ở Đại

Tuyết Sơn chính là phải chăm sóc phu nhân thỏa đáng, thư thư phục phục, làm xong tồi, chỗ tốt tất nhiên không cần nhiều lời.

. . . . . . . . . . .

Ở trong sơn động tối tăm lâu rồi, một lần nữa trở lại mặt đất thì trong lòng cảm thấy thoải mái. Ở trong sơn động tối tăm lâu rồi, một lần nữa trở lại mặt đất thì trong lòng cảm thấy thoải mái.

Ngước mắt nhìn lại, một mảnh bông tuyết trắng xóa, tràn đầy trời đất, cũng

không có màu sắc khác, không có người ở, tìm không được dấu vết đồng

loại.

Đây chính là Thánh Địa Đại Tuyết Sơn trong truyền thuyết võ lâm sao?

Thật khác xa với tưởng tượng của mọi người.

Nhìn chung quanh, đây cũng giống như mọt ngọn núi không có gì đặc biệt chứ sao.

Mộ Lăng Không hít thở sâu một hơi, "Vị trí của chúng ta nây giờ chắc là

đỉnh núi, bên kia có một sườn đồi, các ngươi đi qua nhìn xuống, sẽ

hiểu."

Thái Nhất phản ứng nhanh nhất, sau khi nhảy qua, nửa ngồi ở trong hố tuyết, bất động.

"Nơi này. . . Còn là nhân gian sao? ?" Tiêu Duy Bạch theo sát phía sau, phát ra một tiếng cảm thán.

Đế Tuấn cùng Mộ Lăng Không nhìn nhau cười một tiếng, hơn nửa ngày sau, mới chắp tay cùng nhau tới.

Đập ngay vào mắt, khắp nơi óng ánh, đình đài lầu các.

Nơi này giống như Tiên Cung trên chín tầng trời, vật liệu xây dựng cũng không giống như ở chân núi.

Những ngôi nhà kia óng ánh trong suốt, giống như là dùng băng mài dũa, phát ra ánh sáng dưới ánh mặt trời, chói mắt người.

"Tất cả mọi thứ ở nơi này, đều là dùng vàng bạc đá quý điêu khắc thành, nóc

nhà là lớn dùng miếng thủy tinh lớn, trang sức cũng dùng là bảo thạch

các loại, đợi lát nữa tới gần mới có thể nhìn rõ ràng hơn." Khi còn bé

thường tới đây, Mộ Lăng Không mặc dù còn là không cẩn thận bị rung động, cũng đã tốt hơn rất nhiều.

"Trên giang hồ đồn đãi trên Đại Tuyết Sơn có bảo tàng, bây giờ nhìn lại, nói thế cũng không phải đồn bậy."

Chu Tước che ngực, trái tim kích động phanh phanh nhảy loạn còn chưa

dừng lại, cũng không phải nàng ham tiền thích bạc, thật sự là chưa từng

thấy qua cảnh trí xa hoa như vậy, cũng không có chuẩn bị tâm lý có thể

tận mắt thấy một loại cảnh đẹp giống như kỳ tích ở nhân gian. "Đã từng thấy qua

người giàu khoe khoang của cải, nhưng so với Đại