
ba Nam Cung Liên Nhi đấy chứ.
Có muốn động thủ hay không đây? Đây chính là môt vấn đề lớn.
Tiếng cười duyên bên tai nghe thật khó chịu!
Nam Cung Liên Nhi mơ ước nam nhân của nàng, mà nàng còn phải cố nén, không muốn nghe cũng không được.
Đây quả thực là thử thách làm hao mòn tâm tính.
"Nương tử, đừng buồn. . . Vi phu đang ở phía sau nàng." Đế Tuấn dán tới đây,
cũng không sợ khoảng cách gần như thế, hai người bàn luận xôn xao sẽ bị
người nghe.
"Ta không buồn." Chỉ là muốn giết người mà thôi.
"Không bằng, chúng ta vào Tuyết Sơn liền qua sông rút cầu, như thế nào?" Hắn
da mặt dày đề nghị, 3 phần nghiêm túc, bảy phần hài hước, làm cho người
ta không phân biệt được là thật hay đùa.
"Chàng bỏ được sao? Nam
Cung Cô Nương có thể được tính là cô gái tuyệt sắc trăm người có một
đấy." Hắn hoàn toàn không có cảm giác sao?
"Ah? Huynh đệ hai
người đang nói chuyện gì?" Nam Cung Liên Nhi giống như nghe được huynh
đệ Tiêu gia nhắc tới tên tuổi nàng, nhưng tốc độ nói chuyện của bọn họ
quá nhanh, nàng không có nghe rõ ràng.
"Đệ đệ ta đang khen Nam
Cung Cô Nương là cô gái tuyệt sắc trăm người có một." Đế Tuấn trả lời
lớn tiếng, một câu nói, ngắt đầu bỏ đuôi, nghe cũng rất giống như là lời hữu ích.
Liên Nhi tươi cười rạng rỡ, ngượng ngùng che gmặt, bàn
tay nhỏ bé lạnh buốt, nhiệt độ nóng bỏng , khiến thân thể nàng hàng loạt rút chặt, "Tiêu nhị gia quá khen. . . Thật là không dám nhận."
Mộ Lăng Không tức giận mãnh liệt trợn trắng mắt, hít sâu mấy ngụm lớn, yên lặng nhớ tới, nhịn được, đừng động thủ, ngàn vạn nhịn đến khi ra ngoài
rồi nói. Nhưng có thời điểm, kế hoạch vốn tương đối tốt đẹp, mà biến hóa lại đột nhiên xuất hiện, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Nhất Tuyến Thiên, là chỗ hiểm yếu cuối cùng khi đến Đại Tuyết Sơn.
Dưới mặt băng mỏng như cánh ve, có thể thấy rõ vực sâu vạn trượng, cho dù là dùng mũi chân điểm một chút, cũng có thể nghe được tiếng vỡ vụn rắc rắc rắc rắc.
"Nơi này vô cùng nguy hiểm, mọi người nhìn bước chân
của ta đi, mỗi một bước cũng không thể lỗi, nếu không té xuống, thần
tiên cũng khó cứu." Lời này dĩ nhiên là nói với Đế Tuấn cùng Mộ Lăng
Không, Nam Cung Liên Nhi trịnh trọng vô cùng, sợ bọn họ không xem ra gì, lặp lại dặn dò.
"Có lợi hai vậy sao?" Đế Tuấn không quá để ý,
hắn coi như mủi chân không chỉa xuống đất, cũng có thể bằng một hơi nhảy tới, không nhất định phải đi trên mặt băng.
"Nơi này được gọi là là chắn cuối cùng của Đại Tuyết Sơn, cực kỳ hung hiểm, tất cả nguy cơ
đều che giấu ở dưới miếng băng mỏng, ngươi đừng xem thường." Mộ Lăng
Không vừa nghe, cũng biết Đế Tuấn căn bản không để của cảnh cáo Nam Cung Liên Nhi ở trong lòng, nàng nhỏ giọng lặp lại lần thứ nhất, hi vọng
lời của mình có thể khiến Đế Tuấn cảnh giác nhiều hơn.
"Yên tâm." Hắn cưng chìu vỗ vỗ đầu của nàng.
Nếu như không phải là người bên cạnh quá nhiều, thật muốn tiến tới dán sát vào môi của nàng.
Trong lòng Đế Tuấn giống như sinh ra ngàn vạn con kiến, đồng loạt mài móng
vuốt ở trong lòng, khuấy chính hắn khoái chí, ngay cả Nam Cung Liên Nhi
lặp lại rất nhiều lần cảnh cáo, cũng hoàn toàn không có nghe lọt.
Mộ Lăng Không vốn nên đi trước Đế Tuấn, bởi vì lo lắng, liền cầu xin đi ở cuối cùng.
Hi vọng không ngừng nhắc nhở có thể để cho Đế Tuấn coi trọng thêm, chớ xem thường nguy cơ luôn che bên dưới vẻ ngoài bình thản.
Đế Tuấn rốt cuộc bước ra bước đầu tiên, đạp lên dấu chân Nam Cung Liên Nhi đi qua.
"Không sai, chính là như vậy, Tiêu công tử thả lỏng, đừng có dùng võ công, tựa như đi bộ bình thường tới đây." "Không sai, chính là như vậy, Tiêu công tử thả lỏng, đừng có dùng võ công, tựa như đi bộ bình thường tới đây." Nam Cung Liên Nhi đã chạy tới đối diện
ân cần nhìn hắn, tự nhiên mở ra đôi tay, làm ra tư thế nghênh tiếp.
Đế Tuấn lại cứ vào lúc này quay mặt qua chỗ khác, nhìn về Mộ Lăng Không phía sau lưng.
Phân tâm, nơi nào còn có thể nhớ bước chân phía dưới. . . Hoặc là từ vừa mới bắt đầu, hắn đã không để tâm đến mấy lời cảnh cáo.
Tiếng vỡ vụn truyền tới bên tai, làm cho người ta run sợ trong lòng.
Đế Tuấn đã đến chính giữa lớp băng, trước sau cũng còn có một đoạn lớn mới tới bên bờ.
Lúc hắn rơi xuống, một nụ cười quen thuộc nở bên môi, vụn băng dâng lên
bông tuyết đầy trời, trắng xóa một mảnh, làm cho người ta nhìn không rõ.
Tiếng thét chói tai của Nam Cung Liên Nhi chợt vang lên, Mị Yên cùng cô gái trầm mặc một trái một phải kéo nàng.
Mà Mộ Lăng Không sau khi kinh ngạc, kiên quyết nhảy xuống, đuổi theo Đế Tuấn, biến mất ở trong bóng tối vô biên.
Thời gian trong nháy mắt đọng lại, chung quanh yên tĩnh một mảnh, Nam Cung Liên Nhi buồn bã gầm thét, "Nhanh cứu người, mau ——"
Mị Yên thở dài một tiếng, "Liên Nhi, nơi này là suối chết, có không ít
người rơi xuống, ngươi từng nghe qua có chuyện cứu được sao? Thôi, đây
là mệnh của bọn họ, không có phúc khí vào Đại Tuyết Sơn, cũng đã đến
trước cửa rồi, cư nhiên hao tổn tới đây."
"Ngươi ——" Nam Cung
Liên Nhi nén lệ, muốn mắng to Mị Yên im miệng, nhưng cuối cùng không
nghĩ ra lời nói phản bác, "Tại sao như vậy, tại s