
ao là như vậy. . . Ta
thật vất vả mới lại gặp được hắn, còn chưa được bao lâu, lại xa nhau."
"Tỉnh táo chút đi, hắn đã chết, ngươi cũng không thể nhảy xuống vì hắn mà
chết vì tình chứ? ?" Mị Yên nháy mắt, cùng đồng bạn cùng nhau Nam Cung
Liên Nhi lui về phía sau, " Chính là đệ đệ kia của Tiêu Trúc ngược lại
đủ khờ , biết rõ bên dưới là vực sâu vạn trượng, lại còn vọng tưởng nhảy xuống cứu người, ai, tự dưng hao tổn tánh mạng của mình." Âm thanh trên đỉnh đầu đã sớm biến mất.
Gió lạnh giống như mạnh thêm một chút, thổi vù vù rung động.
"Thật là kỳ lạ nha, vi phu lại có thể không ngoài ý muốn mà nhảy xuống cùng
lúc với nàng." Máu từng giọt từng giọt rơi từ lòng bàn tay xuống, đau
nhức giống như mọi thứ đều không có cảm giác, thân mình Đế Tuấn thân
theo gió lung lay như muốn đổ, nhưng nhuyễn kiếm của hắn vẫn quấn chặt
lấy Mộ Lăng Không, hoàn toàn không có ý muốn buông ra.
"Đây
cũng chàng tính kế tốt. . ." Mộ Lăng Không khôi phục lại tinh thần, chỉ
cảm thấy chân mềm tay run, không dám dùng nhiều hơi sức, Đế Tuấn hẳn là
đã đến cực hạn, cho dù một bông tuyết rơi xuống, cũng có thể trở thành
cây rơm rạ cuối cùng áp đảo Lạc Đà!
May mắn, miệng cũng
không vô ích, có thể nói chút lời châm chọc để tâm dịu đi, làm cho nàng
tạm thời quên mất giờ phút này đang rơi ở giữa không trung, trước không
gặp thôn xóm sau không thấy khách điếm, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi
xuống, nát thành một đống thịt nhão.
"Chuyện này chỉ là
ngoài dự liệu, ta xác thực thông minh số một, nương tử đừng oan uổng vi
phu." Nương theo vầng sáng lờ mờ, cuối cùng Đế Tuấn cũng tìm được một
chỗ dừng chân bằng phẳng cách đó không xa "Lăng Không, ta đưa nàng đi
qua."
"Chàng sao?" Nàng nhìn khoảng cách phía dưới, hẳn là không có vấn đề gì lớn.
"Nương tử đi qua, xong quay lại tiếp ứng vi phu." Hắn cợt nhả, hoàn toàn không bị chuyện trước mặt làm khủng hoảng.
Có lẽ, hắn chỉ muốn làm cho nàng hoàn toàn thả lỏng mà thôi.
Khẩn trương là điều tối kị, nó làm cho người ta ngay cả trình độ bình thường cũng không khai triển được.
Trong miệng của Mộ Lăng Không chứa đầy những lời nói lo lắng, nhưng nàng vẫn
cứng rắn cắn chặt răng, nặn ra một câu đánh cược giống như một lời
thề "Nếu như chàng ngã xuống, ta cũng sẽ cùng một lúc nhảy qua theo,
cho dù chết, cũng đừng nghĩ bỏ ta lại."
"Nói nhăng cuội gì
đấy? Chúng ta đều làm cha làm mẹ rồi, cũng không sợ nhi tử trong bụng
chê cười à." Hắn khẽ quát một tiếng, ngước mắt nhìn trời, áp chế tâm
tình xao động. "Nếu như đứa nhỏ
không có cha mẹ, nhất định sẽ bị ăn hiếp, vậy tốt hơn hết là nó đừng nên đến thế giới này chịu khổ, cả đời này ta đều là cô nhi, không ai quản,
không ai yêu, nỗi khổ này, ta rõ ràng nhất. . . Được rồi, không nói
nhiều, chàng quăng ta qua đi." Nơi này hoàn toàn không nơi tốt đẹp gì để nói tán dóc, chỉ cần Đế Tuấn có thể hiểu được tâm ý của nàng là được
rồi.
Bị người nào đó khéo léo uy hiếp một cách kỳ cục, cả
đời này của hắn, đại khái cũng không giống như giờ phút này ngay cả một
câu phản bác cũng không dám.
Biểu tình của Lăng Không còn thật nghiêm túc nha.
Nếu như hắn không có nghe lầm mà nói, nương tử nhà hắn là lấy một xác hai mạng đến để uy hiếp hắn.
Không đúng, hắn cũng rất cố gắng nha, có lẽ là một xác ba mạng, bốn mạng. . .
Lắc lắc đầu, thuận tiện dùng hết toàn lực, cầm nhuyễn kiếm cuốn chặt lấy
nàng nhẹ bay qua, Đế Tuấn hướng xuống phun một ngụm nước bọt, lầm bầm
lầu bầu nói "Ai muốn chết? Lão tử tiếc mạng như vậy!"
Mộ Lăng Không chân hơi dính, lại bắt đầu tháo đai lưng ra.
Không đủ dài, lại đem Thất Tinh trọng kiếm trói ở một đầu, ra sức muốn quăng qua phía Đế Tuấn ——
Cám ơn trời đất, vừa hay đủ dùng.
"Phu quân! ! ! Lại đây! !" Thân thể căng cứng, dưới lòng bàn chân đau rát
giống như bị kim đâm, vững vàng đứng lại, nàng chịu được, nhất định có
thể để hắn bình an trở về.
Có điểm mượn lực, Đế Tuấn lập tức giống như con vượn nhanh nhẹn, một cánh tay đung đưa qua, lắc mấy cái
liền đến bên cạnh người hắn.
Mũi chân mới hạ xuống, hắn đã
bị nàng cậy mạnh một phen, kéo vào trong lòng, thân thể không ngừng run
run lên, nói cái gì cũng đều không nói ra được.
Đai lưng
theo gió lạnh bay bay tới, Tinh Thiết trọng kiếm vẫn còn đang gắt gao
đính ở trên vách đá đối diện, một ít đoạn theo gió bay lên, uốn lượn
quanh co, giống như một con rồng bay.
"Kiếm của ngươi. . ." Đây chính là bảo bối không rời khỏi người của Mộ Lăng Không nha.
"Bỏ đi." Chỉ cần hắn còn sống, ngoại vật đều có thể bỏ. "Vậy còn thắt lưng
bên kai của nàng nữa, chờ vi phu nghỉ ngơi một chút, lại đi qua giúp
nàng lấy về." Hắn khẽ vuốt vuốt phía sau lưng của nàng, hi vọng động tác nhỏ này có thể làm cho của nàng thanh tĩnh lại.
Mộ Lăng
Không lại vội vàng đoạt lấy tay hắn, lật qua thì quả nhiên thấy bàn tay
của hắn máu thịt lẫn lộn, hẳn là lúc ngã xuống bị va chạm, dĩ nhiên nhìn không thấy bộ dáng trước kia.
Liều mạng cắn môi, nàng không nói lời nào.
Nước mắt lại như hạt châu, từng giọt từng giọt rơi xuống.
"Vết thương nhỏ, không đáng nhắc tới, nương tử đừng khóc, mấy