Duck hunt
Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng

Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323043

Bình chọn: 8.00/10/304 lượt.

miệng đã khóc nghẹn ngào.

“Con xin cha, con xin cha đấy! Nhà họ Giang đòi hầm bí

mật, con cần cô ấy, con chỉ cần cô ấy!” Bàn tay anh chỉ túm được một góc vạt áo

của Mạnh Thụy Thành, lôi rất chặt. Anh như đứa trẻ không đòi được kẹo quay ra

khóc ăn vạ, ánh mắt lộ rõ vẻ ấm ức và cô đơn.

Mẹ Mạnh Thời bưng trà gừng nấu với đường đỏ vào, nghe

thấy câu này của Mạnh Thời, chiếc bát trong tay rơi xuống đất vỡ toang. Bà xông

vào, ôm lấy Mạnh Thời gào khóc, vừa khóc vừa nói: “Ông thấy chưa, ông ép nó đến

nhường này đây! Thời ơi, Thời ơi, con đừng dọa mẹ!”

Mạnh Thụy Thành đứng dậy, Mạnh Thời ngẩng đầu nhìn ông,

nằm sấp xuống giường nôn thốc nôn tháo.

“Thời ạ, hầm bí mật không thể coi là lễ ăn hỏi để tặng

cho người khác được, con hãy từ bỏ suy nghĩ này đi. Không có hầm bí mật, con sẽ

không lấy được Giang Du San đâu, thôi ngủ sớm đi.” Nói xong, Mạnh Thụy Thành

cúi đầu nhìn vạt áo vẫn đang nắm trong tay Mạnh Thời. Ông cúi người rút áo từ

tay Mạnh Thời ra, đi ra mà không ngoái đầu nhìn lại.

Chú Tần đi sau Mạnh Thời, cách một đoạn khá xa vẫn còn

có thể nghe thấy tiếng khóc của mẹ Mạnh Thời trong phòng. Ông thở dài thườn

thượt.

“Ngày mai tôi sẽ đi gặp Giang Duy Hán. Chú sắp xếp

đi.”

Ánh mắt chú Tần lộ rõ vẻ vui mừng, Mạnh Thụy Thành đã

đi vào thư phòng.

Trời đã sáng dần, đứng trong hàng rào sắt cô đã nhìn

thấy ánh sáng ban mai trên bầu trời. Đây là ngày thứ ba Phùng Hy bị triệu tập

đến để bắt tạm giam. Sau một đêm hỏi cung, cô vô cùng mệt mỏi, trong mắt hai

viên công an cũng hằn lên tia máu. Cô ngáp một cái, nghe thấy viên công an hỏi:

“Nói đi, nếu chị không nói, chúng tôi cũng có thể dựa vào những chứng cứ và lời

khai của nhân chứng giao cho viện kiểm sát phê chuẩn bắt chị.”

“Tôi nói rồi, tôi không biết trong hộp trà có tiền.

Tôi không nhận một xu nào của Giang Thị, cũng không cấu kết với Giang Thị để

kiếm chác tiền bồi thường của công ty.” Phùng Hy lặng lẽ nói xong, lại bổ sung

thêm một câu: “Nếu các anh tiếp tục không cho tôi ngủ, tôi sẽ kiện các anh vì

tội ép cung! Các anh cứ liệu mà làm đấy!”

Rầm! Một viên công an đập bàn: “Ngoan ngoãn chút đi!”

Phùng Hy liền nhắm mắt lại.

Cô nghe thấy tiếng điện thoại di động đổ chuông, cửa

mở ra lại đóng lại. Dù nhắm mắt cũng vẫn có thể cảm thấy ánh đèn chói mắt, rõ

ràng là mệt đến tột độ nhưng lại không ngủ được, cô như người bị cởi trần

truồng nằm phơi mình trên sa mạc, nhìn thấy mặt trời đốt cháy từng centimet

trên cơ thể mình, chỉ mong tìm được một chỗ râm để nghỉ.

Cô đã quên đi thời gian, không biết mặt trời đã lên

cao. Ngồi trên ghế cứng khó chịu đến mức chỉ muốn nhảy lên gào thét thật lớn.

Cô cố gắng quên đi hoàn cảnh hiện tại của mình, nhớ lại những kỷ niệm đẹp đẽ

trong ký ức –vẻ đắc ý khi sửa chiếc váy hai dây mặc trong buổi khiêu vũ tập thể

của trường thành váy ngắn, vẻ biết lỗi của Phụ Minh Ý sau khi ngủ dậy trên tàu,

Mạnh Thời kéo tay cô trong nước vuốt ve ngực nói anh yêu cô.

“Cô Phùng Hy, tỉnh dậy đi! Cô có thể về được rồi!”

Cô đã bị lay dậy, Phùng Hy cố gắng mở mắt ra, nhìn

thấy viên công an hỏi cung đứng trước mặt, mở chiếc còng số tám còng vào ghế

ra.

“Vụ án đã được bãi bỏ rồi. Cô có thể về được rồi.”

Viên công an mặt mày vô cảm, dường như không hài lòng với kết quả này.

Cô đứng dậy, suýt nữa thì ngã xuống, ngồi cả một đêm,

lưng tê gối mỏi. Phùng Hy vươn vai, nhấc chân, đón lấy túi xách, hỏi: “Công ty

chúng tôi bãi bỏ hay nhà họ Giang không cung cấp được lời khai gì cho các anh?”

Viên công an không trả lời câu hỏi này, rồi anh ta đưa

cho cô hộp trà và hai mươi nghìn USD: “Cô đếm đi, ký vào tờ giấy đã nhận đồ

đạc.”

Phùng Hy không nhúc nhích, cô lạnh lùng nhìn xấp USD

trên tay anh ta, nói: “Không phải đồ của tôi.”

Cô chậm rãi lê bước ra ngoài, nghĩ về nhà tắm một cái

rồi đi ngủ. Viên công an liền ngăn cô lại, “Không được, cô phải ký tên vào rồi

mới được về.”

“Không phải của tôi, tôi ký cái gì? Tôi không về nữa!”

Cô gầm lên, nhìn viên công an bằng ánh mắt phẫn nộ. Đây là lần đầu tiên trong

ba ngày qua Phùng Hy nổi cáu, “Nói bắt là bắt, nói thả la thả, xã hội cũ hả?

Không giải thích cho tôi một lời nào, tôi không về nữa!”

Hai viên công an cùng lập tức nổi cáu, đã bao giờ nhìn

thấy người nào ăn vạ ở đồn công an? Người ta dù anh hùng đến đâu cũng phải tỏ

ra dễ bảo, còn người đàn bà này, ba ngày nay cứng đầu cứng cổ, đúng lúc đã lấy

được vật chứng chuẩn bị xin lệnh bắt, ai ngờ hôm nay vừa vào giờ làm việc, cục

trưởng Lý đích thân lái xe đến thông báo vụ án đã được bãi bỏ rồi. Anh ta và đồng

nghiệp còn định tố cáo công ty CWE vì tội báo áo giả, kết quả là bị cục trưởng

Lý chửi cho một thôi một hồi. Sau khi ra, trưởng đồn nói người phụ nữ này bị

oan, hai người mới cảm thấy bớt ấm ức. Nghĩ đến việc một cô gái xinh xắn bị

giam hai ngày, đêm qua còn hỏi cung suốt đêm, viên cảnh sát thôi không nổi nóng

nữa.

“Lấy ra từ nhà cô đúng không? Đương nhiên là phải để

cô tự giải quyết rồi. Ký tên rồi về đi. Cô Phùng Hy, không phải cô cũng đã nói

rồi đó sao, chúng ta đều phải dựa vào công việc để kiếm tiền nuôi