
ứ cho Thất Xảo không thể lại tiếp tục giúp người điều trị
thân thể, Thất Xảo muốn đi tìm biểu ca.”
Liễu lão phu nhân gật đầu. Khi cô nương nhớ thương bất kỳ ai đó, bà hiểu.
Trở lại rừng trúc, nàng vội vàng thu dọn tay nải của mình, rồi mới cưỡi
ngựa tốt Liễu gia trang chuẩn bị thay nàng ngàn dậm hất bụi mà đi.
****
Thiên Phong sơn, Vô Danh cốc.
Vô Danh cốc, Vong Tình cung.
Thiên Phong sơn cao vút hiểm trở, núi non kéo dài trăm dặm, trong núi rừng
rắn độc mãnh thú nhiều vô số kể, cho dù là người mang thân thể tuyệt kỷ, nếu muốn bình yên đi qua núi rừng hung hiểm vạn phần kia cũng đã khó
làm vô cùng khó khăn, khi đó anh hùng hảo hán vùi thân tại đây cơ quan
rừng cây trùng trùng điệp điệp đếm không hết.
Làn váy trắng bay
lên trong gió, tóc đen như thác bay múa ở phía sau, Thẩm Thất Xảo vẻ mặt kiên nghị đứng ở bên ngoài rừng cây, nhìn lên chân trời xanh thẩm.
Trong mũi con ngựa phun ra khí nóng, móng trước vừa cào bùn mưa trên mặt đất, tựa như cũng sợ hãi cây cối phía trước, không chịu tiến lên.
Nàng buông lỏng dây cương ra, vỗ vỗ cổ ngựa, thở dài: “Ngươi đi đi.”
Con ngựa lưu luyến bên tay nàng, dưới sực thúc giục lần nữa của nàng, quay đầu chạy vội đi.
Rút ra thất tinh đoản kiếm bên hông, nàng đạo nghĩa không quay lại đi vào
núi rừng, nàng nhất định phải tự mình đến xem Vong Tình cung, nếu không
chết không nhắm mắt.
Cành lá cổ thụ chen lấn nhau cao ngút trời, cây tử đằng cành lá đan xen khó gỡ khiến cho người ta nhất thời không
phân rõ phương hướng, lại có thể nghe thấy được điểu thú kêu to từ trong bụi cỏ truyền ra.
Cành lá che lấp lẫn nhau, khiến ánh sáng
trong rừng nhất thời tối sầm xuống, nàng men theo dấu chân người giang
hồ đã đi qua, thậm chí có khi có thể nhìn thấy vết máu màu nâu sẫm đã
khô, vết máu loang lỗ khiến cho người ta nhìn thấy ghê người.
Một cước đạp đến một khối vật cứng, nàng mới phải cúi đầu nhìn, lại bị
tiếng rít đột ngột dù họa —– nhánh cây gọt thành đinh bản nhọn ở phía
trước bay ném tới.
Dưới tình thế cấp bách Thẩm Thất Xảo ngã
người về phía sau, đinh bản bay qua sát hai gò má nàng, khuôn mặt đều bị gió hắt vào làm đau.
Không kịp đứng lên, lại thấy cây gỗ từ chỗ cao rơi xuống trước mặt, nàng vội vàng lăn sang một bên, hữu kinh vô
hiểm[3'> tránh đi, nhưng mồ hôi lạnh đã ướt đẫm vạt áo.
Cơ quan
còn mới, nàng khẳng định, vậy chứng tỏ trong Vô Danh cốc còn có người
sống, hơn nữa vô cùng có khả năng là người của Vong Tình cung. Như vậy
—— một dự cảm không tốt lan đến trong lòng, biểu ca có thể bị các nàng
bắt được hay không, cho nên mọi người mới tìm không thấy huynh ấy?
Hít một hơi thật sâu, nàng lấy lại bình tỉnh, càng thêm cẩn thận đi về phía trước.
Khi cây cối dần dần mất hẳn, trước mắt là một vùng trống trải, một tòa cung điện bị hỏa lớn thiêu đến bách khổng thiên sang[4'> xuất hiện bên trong
núi non trùng điệp.
“Có thể dưới loạt trận cơ quan của ta làm ra lần nữa, bình an đi qua Đoạt Hồn lâm cũng không có nhiều người, hơn nữa không ngờ võ công ngươi lại thấp, cái này càng khó.”
Giọng nói kia cực kỳ ngọt ngào, cảm giác tựa như trúng nắng uống một chén nước suối của núi ngọt lành mát lạnh.
Thẩm Thất Xảo khoanh chân ngồi ở trên đất trống, đánh giá bốn phía trống
trải, ngay lúc đó một nụ cười lơ đãng hiện ra ở khóe môi. “Ngươi chẳng
lẽ là cung chủ Vong Tình cung giang hồ đồn đãi rơi xuống Huyền Nhai vạn
trượng Lãnh Băng Nhi?”
“A?” Người trong bóng tối lắp bắp kinh hãi, “Không thể ngờ được ngươi tiểu nha đầu này trái lại là một người thông minh.”
“Vậy cũng không kỳ quái, rơi từ Huyền Nhai vạn trượng khẳng định khuôn mặt
hoàn toàn thay đổi, cuối cùng không phải là bản thân ngươi, bọn họ cũng
không phân biệt, chỉ có thể xác nhận dựa trên trang phục mà thôi. Cho
nên ta mới dám kết luận ngươi chính là Lãnh cung chủ sống sót sau kiếp
nạn.” Nàng khinh miêu đạm tả[5'> ra giải thích của bản thân.
“Nếu như ngươi biết võ công, chỉ sợ sẽ là một nhân vật.”
“Ta hiện tại cũng dẵ là một nhân vật, có võ công hay không còn có khác biệt gì sao?” Nàng có phần không cho là đúng.
Một người phụ nữ chậm rãi từ cung điện đi ra, dung mạo của nàng quả là
phong hoa tuyệt đại vậy, hồn xiêu phách lạc, khiến không người nào có
thể chống đỡ.
Thẩm Thất Xảo cười cười. “Đều nói giang hồ đệ nhất mỹ nhân là Tiêu nhị tiểu thư, theo ta thấy, chỉ e chỉ có cung chủ mới
có thể được gọi là khuynh quốc khuynh thành.”
Lãnh Băng Nhi cười cười, giống như trăm hoa đua nở, đưa tay nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa mái
tóc như mây. “Cho nên những nam nhân kia ở trước mặt ta mới có thể không chịu nổi sự tấn công thế đấy, trừ cái tên khất cái thối kia cùng Thượng Quan Thông khối băng vạn năm không biết điều kia, nếu không kết cuộc
của ta cũng sẽ rơi xuống cho tới ngày hôm nay kết quả thụ đảo hầu tôn
tán[6'>.”
Lòng nàng nhấc lên, nụ cười trên mặt vẫn như trước vân
đạm phong khinh, điềm tĩnh tự tại. “Vậy cung chủ có phải đã ra sức dạy
dỗ hai tên nam nhân không biết điều kia không?”
Lãnh Băng Nhi
chỉnh sửa lại ống tay áo, khẽ cười nói: “Nếu cái tên khất cái thối kia
không kéo ta cùng nh