Pair of Vintage Old School Fru
Phong Lưu Khất Nhi Yêu Xinh Đẹp

Phong Lưu Khất Nhi Yêu Xinh Đẹp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322040

Bình chọn: 7.5.00/10/204 lượt.

ưng cuối cùng đạt tói kết quả mong muốn.

[4'> Bách khổng thiên sang: so sánh xảy ra rất nhiều sự cố hoặc làm thiệt hại nghiêm trọng.

[5'> Khinh miêu đạm tả: vốn chỉ khi mô tả tranh vẽ dùng màu sắc nhạt nhẹ.

Hiện chỉ khi viết văn hoặc nói chuyện sơ lược đối với chuyện quan trọng, cũng so sánh làm việc không nhọc nhằn, cố sức.

[6'> Thụ đảo hầu

tôn tán: cây ngã, hầu tử trên cây liền tản đi. So sánh chổ dựa vững chắc một khi đã suy sụp, người đi theo cũng liền lập tức giải tán. Dong Nhân cốc vào cuối thu, cũng tĩnh lặng thanh bình như các mùa khác,

đó là một thế ngoại đào nguyên bị nhân thế quên lãng, rời xa tất cả ân

oán tình thù trên giang hồ.

Mang Phong Thần Ngọc từ Vô Danh cốc

trở lại Dong Nhân Cốc đã hai tháng, từ cây xanh như bóng mát, nơi nơi

xanh biếc, đến lá cây chuyển vàng, lá đỏ khắp núi, Thẩm Thất Xảo trước

sau như một dùng tâm chăm sóc Phong Thần Ngọc.

Mùi thơm của

thuốc bay bỗng ở bầu trời rừng trúc, hùng ưng bay thấp qua bầu trời, lại vút cao một cái xông về phía mây xanh. (Hùng ưng: Chim ưng đực)

Trên bãi đất trống trước nhà đặt một bộ bàn ghế làm từ trúc, trên bàn có một bộ trà cụ, một Bạch y nhân đầu đội mũ lưới nằm ở dưới ánh mặt trời,

dường như đã ngủ say.

Tử y xuất hiện trên bãi cỏ, Thẩm Thất Xảo cầm chén thuốc nhẹ nhàng đặt đến trên bàn.“Biểu ca, uống thuốc đi.”

“Muội vất vả rồi.”

“Không quan trọng, chỉ cần thân thể của huynh dần dần tốt lên, mệt thêm cũng không quan trọng.” Nàng cười nâng hắn dậy.

Phong Thần Ngọc bưng chén thuốc sang, nghe thấy, không khỏi khẽ cười một

tiếng.“Thất Xảo, muội lại thêm hương liệu vào bên trong rồi.” Mười phần

vị đắng của thuốc đã đi chín tám phần, chỉ còn lại mùi thơm nhàn nhạt

quanh quẩn ở cánh mũi.

Nàng cười yếu ớt nói: “Đúng vậy, thuốc rất đắng, nhất định phải thêm chút hương liệu uống mới không phải chát như vậy.”

“Cám ơn muội.”

“Một chút cũng không tốn sức, rất đơn giản.” Nàng một bên đem giỏ điểm tâm

bằng trúc đặt xuống trên bàn, vừa nói: “Hôm nay cảm thấy thế nào?”

Phong Thần Ngọc duỗi duỗi cánh tay nói: “Huynh cảm thấy nội lực đan điền đang ngưng tụ chút ít, thân mình cũng nhẹ nhàng không ít.”

Nàng nghe nói vui sướng nắm tay hắn bắt mạch. “Thật a, muội sẽ mang thang thuốc

tăng thêm một chút, trong vòng tám chín ngày thì có thể thấy được công

hiệu, đến lúc đó huynh nhất định phải một mình bắt thỏ hoang cho muội ăn với cơm.”

“Được.”

“Một lời đã định.” Nàng vươn ngón út.

“Một lời đã định.” Hắn nhẹ nhàng móc lấy.

“Thất Xảo, Thất Xảo…” Tiếng kêu liên tục kéo dài bên ngoài rừng trúc, âm

thanh mạnh mẽ có lực không biết mệt mỏi vang dội khắp rừng trúc.

Hai người liếc nhau, Phong Thần Ngọc phát ra tiếng cười nhẹ. “Thất Xảo, sư

tổ của muội rất thú vị.” Hắn vẫn cho rằng đó là sư phụ của Thất Xảo, dù

sao năm đó chính là ông mang Thất Xảo đi, thế nhưng hắn vào Dong Nhân

cốc mới biết được, con trai ông mới là sư phụ của Thất Xảo.

Thẩm Thất Xảo nhíu mày lại, đau đầu nhìn đường nhỏ thông đến ngoài rừng,

cuối cùng vì không chịu nổi ma âm của sư tổ xuyên qua lỗ tai mà giương

giọng nói: “Được rồi, con nghe rồi.” Nàng tuyệt đối tin rằng, nếu như

mình lại không lên tiếng trả lời, ma âm sẽ làm tất cả chim bay cá nhảy

giữa núi rừng tuyệt tích.

Gió xuyên qua rừng trúc, phát ra tiếng vang xào xạc, mơ hồ có thể nghe âm thanh nói chuyện của Thẩm Thất Xảo

cùng sư tổ, hình như vì dược liệu hiếm có không ngừng tranh luận. Đây đã là thường lệ, ít nhất hai tháng qua, hắn đã nghe cực kỳ quen.

Phong Thần Ngọc đưa tay vuốt ve hai gò má lồi lõm của mình, sự mất mác sâu

đậm tập kích trong lòng. Thất Xảo không để ý, nhưng hắn không cách nào

không để ý, tựa như từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có dung mạo có thể thắng

được nàng, hiện giờ ưu thế duy nhất này cũng đã không còn, như vậy hắn

làm sao có thể xứng đôi với Thất Xảo kỳ nữ thế gian thông minh cơ trí

như thế?

Nhẹ nhàng nhắm nghiềm hai mắt: trong lòng âm thầm than thở.

Tiếng bước chân quen thuộc từ trong rừng trúc truyền đến, hắn biết chắc chắn

Thất Xảo lại thắng lợi trở về, dựa vào công lực từ từ khôi phục, thính

lực của hắn đã tăng mạnh lại, thậm chí có thể nghe được Thất Xảo cầm

nhiều vật nặng trên tay.

“Biểu ca, muội quyết định lại luyện lão thọ tinh, lần này may mà huynh kịp thời uống nó vào, nếu không chỉ sợ

rất khó sống qua bách độc cắn thân của Lãnh Băng Nhi đấy. Thuốc tốt như

vậy nhất định phải chuẩn bị nhiều một chút mới được, hơn nữa muội quyết

định sẽ tăng thêm vài vị dược liệu hiếm thấy nâng cao công hiệu của

thuốc.” Nàng vô cùng vui vẻ cầm một sọt thuốc lớn vừa đi vừa nói chuyện.

“Lão thọ tinh? Hay đấy hay đấy! Luyện được rồi nhớ giữ lại cho ta một ít.”Ngoài rừng vang lên giọng nói mạnh mẽ quen thuộc.

Nàng không nhịn được bĩu môi. “Sư tổ, nghe lén người khác nói chuyện rất

không đạo đức, người lại nghe lén, một viên cũng không để lại cho

người.”

“Được, không nghe, không nghe…” Tiếng cười càng ngày càng xa, hiển nhiên người cũng đi xa.

“Từng nghe muội nói, luyện thuốc kia rất vất vả.” Phong Thần Ngọc đưa tay vỗ vỗ bả vai của nàng.

Nàng giương cao cằm cười nói: “