
của Hà Huyền:
“Nữ nhân cái gì? Cư nhiên muốn cho thương nhân tham gia khoa
cử. Quy cũ tổ tông, đều bị nàng phá hủy hết. Còn có cái tên Hách Trưng lại đứng
về phe nữ nhân kia.”
Sắc mặt Lã Trác cũng không tốt. Dù sao, vốn hắn nghĩ cho dù
hoàng hậu nương nương giám quốc, lấy năng lực của một nữ nhân, cũng biết không
làm ra trò gì. Nhưng khi nàng tuyên bố
tiến hành khoa thi vào mùa thu năm, đủ thấy mưu trí của nàng. Đây không chỉ có
là nghĩ cho tất cả các giai tầng, hơn nữa có thể đề cao thật to thanh danh của
nàng. Nữ nhân như thế, cũng không bọn họ có khả năng nắm giữ. Nữ nhân như vậy
thật sự là rất nguy hiểm.
Rốt cục Hà Huyền ngừng mắng, nhẹ giọng nói:“Lã Trác, ngươi
nói chúng ta có cần phải tiên hạ thủ vi cường hay không? Dù sao hiện tại Hoàng
Thượng không đây, hẳn là dễ dàng một
chút.” Lấy cơ sở ngầm của Hà gia ở trong cung, muốn lén lút trừ khử một người hẳn
là không khó. Cho dù nàng là hoàng hậu, cho dù việc này sẽ vô cùng khó khăn,
nhưng vẫn có biện pháp có thể làm. Nhất là phụ nữ có thai, càng có nhiều dược vật
có thể loại bỏ nàng.
Lã Trác trong mắt hiện lên mưu tính phức tạp. Hà Huyền im lặng
chờ đợi kết quả.
Cuối cùng, Lã Trác xua tay nói:“Việc này, vẫn nên từ từ. Dù
sao, nếu chuyện bại lộ, tội danh mưu hại hoàng hậu , không phải chúng ta có khả
năm đảm đương. Hơn nữa, ngươi chẳng lẽ quên người hôm nay cáo ốm không có vào
triều sao?”
Hà Huyền đầu óc cố gắng tìm tòi hôm nay người nào vắng mặt,
sau đó trong mắt hiện lên tinh quang nói:“Ngươi là nói Tứ vương gia.”
“Đúng. Hiện tại thế cục trong triều còn chưa ổn. Ngươi nghĩ
Tứ vương gia từ trước vẫn luôn cùng Hoàng Thượng tranh giành. Hắn sẽ cam lòng với
vị trí hiện tại sao? Hắn khẳng định sẽ có hành động. Hơn nữa –” Lã Trác hơi dừng
lại, sắc mặt trầm xuống nói:“Hoàng Thượng lần này là ngự giá thân chinh. Tuy rằng
năng lực lĩnh quân của Hoàng Thượng là phi phàm. Nhưng ở trên chiến trường, thường
xuyên cùng tử thần giao thủ, không thể, sẽ có vạn nhất phát sinh.”
Hà Huyền giật mình, nói:“Ngươi là nói Hoàng Thượng có khả
năng sẽ –” Nhìn thấy ánh mắt đảo qua của Lã Trác, hắn không thể không hạ giọng,
nhỏ giọng nói:“Hoàng Thượng có khả năng băng hà?!”
Lã Trác cũng không có trực tiếp trả lời, chỉ nói:“Thế gian
này có rất nhiều chuyện không ai có khả năng khống chế. Chuyện hiện tại chúng
ta có thể làm chính là chờ đợi thế cục biến hóa, chỉ cần hoàng hậu nương nương
không đụng đến điểm mấu chốt của chúng ta.”
………………………………………………………………………………………………………………………
ở một nơi khác, trong Thiên Lao vốn ẩm ướt lại không hề có nửa
điểm ánh sáng. Cơ hồ tất cả phạm nhân trong phòng giam giờ phút này đều bọc cái
chăn mốc meo, run run ngủ. Nhưng một gian trong đó, có một thân ảnh lại không
có nằm ở trên giường, chính là ngồi ở một góc, nhìn cửa sổ duy nhất, ngắm bầu
trời tối đen.
“Đát — đát — đát –” Theo tiếng bước chân, ánh lửa bắt đầu chiếu
vào, làm cho mắt vẫn ở trong bóng đêm rong lúc nhất thời chịu không nổi ánh
sáng, mà không thể không nâng tay ngăn ánh lửa chói mắt.
“Uy, Mạc Trọng Hình, đi ra.” Lao đầu lớn tiếng nói.
Bởi vì giọng nói và động tĩnh này mà phạm nhân trong phòng kế
bên tỉnh lại, ánh mắt đều đối với người tuổi trẻ sắp toi mạng này đồng tình. Dù
sao, hôm nay ở trong thiên lao có thể đi ra ngoài, chỉ có người chết.
ánh lửa chiếu xuống ngưới phía trước, hé ra gương mặt thanh
tú nhưng là lại tái nhợt. Môi khô nứt nổi lên châm biếm, bỗng nhiên lớn tiếng
cười nói:“Mọi người đều say, chỉ một mình ta tỉnh. Mọi người đều say, chỉ một
mình ta tỉnh.”
Lao đầu bởi vì tiếng cười quỷ dị này, tiến lên dục hắn
nói:“Còn ngơ ngác cái gì, nhanh đi ra.”
Hắn vươn tay kiềm chế cánh tay, nói:“Ta chính mình tự đi.”
sau đó hắn sửa sang lại quần áo cũ nát không chịu nổi trên người, vẻ mặt bình
tĩnh đi ra ngoài.
Vốn, hắn nghĩ sẽ bị đưa đến pháp trường, nghĩ chờ đợi chính mình sẽ là đao phủ cầm
trong tay đại đao, nhưng chỉ thấy một người đè thấp mũ đứng ở nơi đó. Chỉ thấy
lao đầu mới vừa rồi mang hắn ra cùng người nọ nói vài tiếng, liền rời đi. sau
đó người nọ ném một miếng vải đen cho hắn nói:“Không muốn chết, thì bịt kín bằng
miếng vải đen này.”
Hắn cúi đầu nhìn miếng vải đen trong tay, cuối cùng vẫn là bịt
kín. Hắn ngay cả chết còn không sợ, thì có cái gì đáng sợ.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy người nọ hướng trên người mình điểm
một huyệt đạo, tiếp đó toàn thân hắn trở nên cứng ngắc không thể nhúc nhích. Rồi
hắn cảm thấy có người vác hắn, phi thân đi.
Bay liên tục khoảng hai khắc, chân hắn rốt cục một lần nữa đạp
trên mặt đất, đứng vững . miếng vải đen trên đầu cũng bị người bỏ xuống. Bốn
phía ánh sáng sáng ngời, làm cho trước mắt hắn một mảnh mờ mờ. Chờ hắn bắt đầu
thích ứng ánh sáng, ánh vào mắt đầu tiên là một bức tranh phượng hoàng lớn làm
bình phong. Hắn có chút kinh ngạc, có người lại có thể dùng bức họa lớn như thế
làm bình phong.
“Ngươi chính là bởi vì viết văn châm chọc Lại bộ thượng thư,
mà bị quan viên Hướng Duyên bỏ tù Mạc Trọng Hình?” giọng nữ thanh thúy từ phía
sau bình phong truyền đến.
“Đúng là tạ