
kế cũng chỉ có thể hủy bỏ!
Bất quá, nếu đám học trò biết bởi vì một câu nói của Lã đại nhân, làm cho bọn họ
đợi thêm ba năm nữa, chỉ sợ sẽ có rất nhiều người đi quý phủ bái phỏng, nhận thức
Lã đại nhân. Ai gia còn nghe nói, năm trước ở Viêm Đô còn có rất nhiều người
không thi khoa cử.”
Ý tứ uy hiếp rõ ràng như thế, nhất thời làm cho sắc mặt Lã Vệ
trở nên trắng bệch, trên trán toát ra mồ hôi lạnh. Nếu hoàng hậu nương nương thật
sự tuyên bố bởi vì chính mình mà từ bỏ cho quyết định khoa cử năm sau, chỉ sợ hắn
sẽ đắc tội với tất cả học trò mất. Hắn lau một phen mồ hôi lạnh nói:“Hoàng hậu
nương nương suy nghĩ thấu đáo. quả thật thương nhân không thể đem triều đình biến
thành một màn trục lợi.”
Lần này đến phiên phe Hách gia dùng ánh mắt khinh bỉ đối với
phe Lã gia .
Lã Trác trong mắt hiện lên lúng túng, một lần nữa khôi phục,
ngẩng đầu nhìn thân ảnh phía sau vải mành, sắc mặt trở nên thâm trầm.
Hách Trưng trong mắt hiện lên tinh quang, sau đó đứng ra lập
tức tỏ rõ thái độ nói:“Thần cũng cho rằng kế sách này có thể thực hiện. Tuy rằng
tổ tiên quy định thương nhân không thể tham gia khoa cử, nhưng hiện tại là tình
huống đặc thù. Đây gọi là thời điểm đặc biệt thì dùng phương pháp đặc biệt.”
Dương Chấn cùng Liễu Vu cũng đứng ra ủng hộ.
Thượng Quan Hành cũng thu hồi giật mình và tán thưởng trong
mắt, đồng thời cũng tỏ vẻ đồng ý. Bởi vậy, cuối cùng chúng thần đều phụ họa.
Trong tiếng phụ họa, vị trí giám quốc của Tô Lệ Nhã cũng hoàn toàn đứng vững.
Từ ‘học trò’ ta thấy không phù hợp lắm nhưng lại không biết
dùng từ nào thay thế, mọi người góp ý nha.
Đó là một đêm không trăng, thiên địa vạn vật bao phủ trong
bóng đêm. Bên ngoài phủ Tứ vương gia, ngẫu nhiên có mấy bóng đen ở nơi nào chớp
lên. Bên trong phủ, giờ phút này chỉ có trong thư phòng Long Kình Lệ có đèn đuốc
sáng trưng. Long Kình Lệ vẻ mặt thâm trầm nhìn bầu trời tối đen như muốn đem
người cắn nuốt.
“Nha –” Cao Thận đẩy cửa vào.
Long Kình Lệ xoay người, hỏi:“Thế nào?”
“Ngoài phủ vẫn là có người giám thị.”
Long Kình Lệ mặt vốn âm trầm nhiễm lên phẫn nộ. Hắn biết tất
cả đều là cơ sợ ngầm của Long Hạo Thừa. Mục đích là vì phòng ngừa hắn làm phản.
Long Hạo Thừa nói là liên thủ, nhưng trên thực tế là độc chiếm thành quả. Không
chỉ trong hôn lễ hôm đó làm phản, còn phái ngự lâm quân vây quanh phủ Vương gia
của hắn bắt lấy tội phạm chạy trốn quan trọng, làm cho hắn không có cơ hội tham
gia hôn lễ. Ngày hôm sau, tuy rằng ngự lâm quân rút lui, nhưng cho tới bây giờ
vẫn có người giám thị phủ Vương gia hắn. Ở trong hoàng thất, cho dù hắn không
trí mưu, vẫn biết hiện tại hắn sở dĩ có thể bình an ở trong này, là vì biên cảnh
phát sinh chiến tranh, làm cho Long Hạo Thừa không có tinh lực loại bỏ chính
mình. Nhưng hắn biết chỉ cần chiến sự biên cảnh chấm dứt, mục tiêu tiếp theo của
Long Hạo Thừa khẳng định là thu thập chính mình. Nguy cơ sinh tồn làm cho hắn
không thể không nhấn mạnh nói:“Cao Thận, ngươi lại tăng số người đến biên cảnh,
tìm cơ hội ở trên chiến trường tiễn Long Hạo Thừa một đoạn đường.” Trong mắt hiện
lên tinh quang.
“Dạ.”
Long Kình Lệ thu hồi phẫn hận trên mặt, nói:“Tình hình trong
cung thế nào a?”
Cao Thận ngẩn ra, đem chuyện xảy ra lúc ban ngày nói với hắn.
Trên mặt Long Kình Lệ nhiễm lên một tầng sắc thái phức tạp:
Hắn đã sớm biết Tô Lệ Nhã không phải nữ nhân đơn giản. Mà Long Hạo Thừa chọn
nàng làm giám quốc, tự nhiên biết nàng có đủ năng lực ứng phó mấy lão hồ li
trong triều. Nhưng thủ đoạn xử lý gọn
gang như thế, không thể không nói năng lực của nàng đã vượt qua tưởng tượng của
hắn. Hắn thật sự rất ghen tị Long Hạo Thừa, ghen tị hắn có thể ở trong trận làm
phản này có được đế vị, càng ghen tị hắn có thể có được nữ nhân như vậy. Đầu óc
linh động, gương mặt xấu xi nhưng lại vô cùng chói mắt, trong mắt phẫn hận càng
sâu. Hãy chờ xem! Chờ sau khi tin tức Long Hạo Thừa chết trên sa trường truyền
đến, Long Viêm quốc và nàng đều là của hắn. Phẫn hận bắt đầu thiêu đốt lên hai
ngọn lửa điên cuồng.
………………………………………………………………………………………………………………
Bóng tối đồng dạng bao quanh phủ Hách gia. Hách Trưng vẻ mặt
thâm trầm nhìn ngọn nến đung đưa, đầu óc nhớ lại tất cả chuyện phát sinh ban
ngày trong triều đình. Ảnh ngược của ngọn nến ở trong mắt: Giám quốc như vậy,
hoàng hậu như vậy thật sự là từ cổ tới kim chỉ có một mình nàng a! Hắn rốt cục
biết được lí do vì sao Hoàng Thượng không chọn nguyên lão tam triều Hành tướng
làm giám quốc, ngược lại lựa chọn nàng. Trên người nàng, hắn nhìn thấy được hy
vọng cách tân (đổi mới), nhìn thấy được khát vọng của mình. Ngọn lửa hy vọng
này, so với lúc trước Hoàng Thượng cho hắn lớn hơn và càng chói mắt hơn. Hắn hiện
tại vô cùng may mắn nàng là hoàng hậu. hoàng hậu như vậy, tin tưởng kế hoạch cải
cách của hắn có lẽ sẽ càng dễ dàng được thông qua. Hoàng hậu, hắn vô luận tốn đại
giới gì đều phải lung lạc nàng.
…………………………………………………………………………………………………………
Tương đối cho Hách phủ bình tĩnh, tối nay Lã phủ có vẻ có
chút náo nhiệt. Xa xa chỉ nghe thấy giọng nói tức giận