
một vòng cổ trong lòng ra, chỉ thấy hình dáng giống vòng tay. Lại
xác định vòng tay này là một đôi, ông bước
nhanh đi đến trước mặt Tô Lệ Nhã cố gắng áp chế giọng nói run run nói:“Nàng ở
nơi nào? Ở nơi nào?”
Nhìn hai mắt vốn sắc bén giờ phút này lại trở nên cuồng loạn,
giọng nói vốn uy nghiêm trở nên run nhè nhẹ, nàng biết nam nhân này cũng không
có quên bà nội. Nàng thật sự không nghĩ tắt đi hy vọng cuồng loạn trong mắt,
nhưng vẫn không thể không nhẹ giọng nói:“Bà nội, vào mùa đông năm trước đã qua
đời.”
Vốn đang kích động trong khoảnh khắc ảm đạm xuống. Thượng
Quan Hành vô lực lui về phía sau, ngã ngồi ở trên ghế, ngẩng đầu nhìn mỹ nhân
trong bức họa trước mắt, giọng nói khàn khàn nói:“Yên nhi, ngươi thật nhẫn tâm
a! Cuối cùng, cũng không cho ta thấy mặt một lần.”
Tô Lệ Nhã lập tức ý thức được tất cả bức họa đều là bà nội
khi còn trẻ. Nhìn một vài bức tràn ngập tình nghĩa, nàng rõ ràng cảm thấy Thượng
Quan Hành đối với bà nội là tình cảm chân thành. Nàng động dung đem bức thư lấy
ra tiến lên nói:“Trước khi bà nội lâm chung đã nhờ ta giao thứ này cho ngài.”
Thượng Quan Hành ngẩn người, rồi sau đó vẻ mặt tràn ngập thống
khổ, cuối cùng vẫn là vươn tay, tiếp nhận thư.
Tô Lệ Nhã lui trở lại bên cạnh Lâm Tư, không nghĩ quấy rầy hắn.
Thời gian một phần một giây đi qua, bi thương nặng nề từ
trên người Thượng Quan Hành phát ra. Tay khẽ run biểu đạt vị lão nhân này trong lòng đang cuồn
cuộn.
Rốt cục, Thượng Quan Hành buông thư xuống, sau khi xác định
ánh mắt hắn vô hại, nàng mới hướng ông đi tới, ngồi xuống bên cạnh ông.
“Ngươi chính là Tô Lệ Nhã?” Thượng Quan Hành ánh mắt nhìn
nàng hiện lên từ ái.
Tô Lệ Nhã bởi vì từ ái này mà sững sờ, nhưng trên tay truyền
đến ấm áp cắt đứng suy nghĩ của nàng. Nàng ngẩng đầu, chỉ thấy trong mắt hắn hiện
lên cảm động cùng vui mừng:“Ngươi chính là cháu gái của ta cùng với Yên nhi.”
Đây là một câu khẳng định . Nó tràn ngập tình cảm tha thiết
chân thành của Thượng Quan Hành chân.
Một bàn tay to bỗng nhiên hướng nàng vươn tới, làm nàng theo
bản năng lảng tránh.
Bàn tay to cứng ngắc ở giữa không trung. Thượng Quan Hành
trong mắt hiện lên thương tổn, sau đó từ ái giải thích nói:“A Nhã, gia gia
không phải thương tổn ngươi. Gia gia chính là muốn ôm người.”
“Gia gia?!” Tô Lệ Nhã khiếp sợ kêu lên. Lại nhìn từ ái trên
mặt ông, nàng rốt cục biết từ ái này vì sao mà đến. Vốn nghĩ giải thích rõ ràng
, nhưng lời định nói bị vui mừng cùng kích động trên mặt ông làm cho không thể
nói ra miệng.
“Gia gia biết ngươi trong lúc nhất thời rất khó chấp nhận
ta. Nhưng là, ta thực cao hứng có thể nhìn thấy ngươi. Ta thật sự rất cảm tạ
Yên nhi cho ngươi xuất hiện trước mặt ta.”
Nghe lời này Tô Lệ Nhã rốt cuộc không thể đem chân tướng nói
cho vị lão nhân trước mặt. Dù sao chân tướng này thật sự rất tàn khốc. Cháu gái
chân chính của ông sớm đã chết trước khi nàng tới thôn Tô Gia. Nàng rốt cục có
thể lý giải bà nội vì sao ở trong thư nói mình là cháu gái ruột của bà. Ngoại
trừ muốn ông chiếu cố chính mình, còn hy vọng chính mình có thể làm bạn bên cạnh
ông. Tầm mắt dừng ở ánh mắt u buồn của ông, nàng lột mặt nạ xuống, chân thành
cười nói:“Gia gia!”
Thượng Quan Hành trong mắt hiện lên kích động, lập tức vỗ
tay nàng nói:“Hảo hảo hảo. Cháu gái ngoan.”
Lâm Tư nhìn hai “Gia tôn” trước mắt hòa hợp, thật sự không
muốn quấy rầy bọn họ, nhưng nhìn trời đã rất khuya, mà không thể không ra tiếng
nhắc nhở nói:“A Nhã, thời gian đã rất khuya.”
Thượng Quan Hành luyến tiếc nói:“A Nhã, ngươi liền ở lại Tể
tướng phủ đi! Ngày mai gia gia liền cử hành nghi thức nhận tổ tông cho ngươi,
làm cho ngươi trở thành thiên kim của Tể tướng phủ.”
Tô Lệ Nhã lắc đầu nói:“Gia gia, khả năng không được nga! Ta
hiện tại ở trong phủ Tam vương gia.”
Thượng Quan Hành vừa nghe, không đợi nàng đem lời nói kế tiếp
nói xong liền quả quyết nói:“A Nhã, ngươi lập tức rời khỏi nơi đó. Long Hạo Thừa
hắn thật sự là rất nguy hiểm, sẽ không thiệt tình đối đãi ngươi. Hắn cho tới
bây giờ không thiệt tình với một nữ nhân.”
Nhìn sắc mặt ngưng trọng của Thượng Quan Hành, nàng biết
thanh danh của Long Hạo Thừa thật sự rất không tốt, trở về đề nghị hắn chú ý
thanh danh của mình một chút. Nàng lắc đầu, ôn nhu cười nói:“Gia gia, ngươi yên
tâm. Hạo Thừa, hắn thật sự đối với ta tốt lắm, tốt lắm.”
Thượng Quan Hành nhìn trên mặt nàng ôn nhu, nghĩ đến cháu
gái mình cũng giống mấy nữ nhân bị bề ngoài của Long Hạo Thừa mê hoặc, lo lắng
nói:“Đó chỉ là kỹ xảo lừa gạt ngươi thôi. A Nhã, nghe gia gia nói, rời khỏi
Long Hạo Thừa, trở lại bên cạnh gia gia.”
Tô Lệ Nhã mắt mang kiên định nói:“Gia gia, tin tưởng ánh mắt
nhìn người của ta. Hạo Thừa thật sự rất yêu ta. Hơn nữa –” Nàng nhẹ ấn bụng
nói:“Ta đã mang thai đứa nhỏ của hắn.”
Thượng Quan Hành hai mắt mở to, khó có thể tin nhìn bụng hơi
hơi nổi lên. tằng tôn tử của ông?! Ông mặt mang lệ quang vươn tay, muốn cảm thụ
tiểu sinh mệnh tồn tại kia.
Bỗng nhiên, một đạo thân ảnh bay nhanh qua, đem Tô Lệ Nhã ôm
vào trong lòng.
Tô Lệ Nhã có chút giật mình cảm