
đầu, nhìn người phía sau Long Hạo Thừa.
“Tiểu Tư!” Tô Lệ Nhã bước nhanh đến bên người nàng, cẩn thận
nhìn nàng, lại xác định nàng bình an vô sự, dùng sức đem nàng ôm lấy, nức nở
nói:“Thật tốt quá. Ngươi không có việc gì, ngươi không có việc gì.” Nàng hiện tại
đều nhớ rõ bộ dáng Lâm Tư vì bảo hộ chính mình mà ngã vào vũng máu.
Nhưng hai người ấm áp ôm nhau rất nhanh đã bị Long Hạo Thừa
cắt ngang. Hắn đem Tô Lệ Nhã một lần nữa trở về trong lòng. Giọng nói lạnh lùng
nói:“Lâm Tư, ngươi mấy ngày liền chạy đến đây cũng đã mệt mỏi, trước đi xuống rửa
mặt chải đầu một chút đi!” Hắn không thích chia sẻ tình cảm của A Nhã. Cho dù,
người kia là Lâm Tư, cũng giống nhau.
Lâm Tư cung kính quỳ nói:“Dạ.” sau đó lui xuống.
Tô Lệ Nhã từ trong đối thoại giữa hai người bọn họ lập tức
biết được thân phận chân chính của Lâm Tư.
Nhìn đôi mắt tìm kiếm đáp án, hắn gật đầu đáp:“Đúng vậy. Lâm
Tư là ta phái đến bảo vệ nàng.”
Nàng rốt cục biết vì sao Lâm Tư có võ công. nam nhân này
ngay từ đầu đã nghiêm mật bảo hộ chính mình. Nàng khẽ tựa vào trước ngực hắn,
nhẹ giọng nói:“Cám ơn.”
Long Hạo Thừa hiểu hàm ý trong đó, không tiếng động ôm lấy
nàng. Trong lúc đó, có một việc làm hắn lo lắng, Trình Lân hẳn là ở mười ngày
trước nên xuất hiện nhưng cho tới bây giờ đều không thấy bóng dáng.
Ban đêm gió lạnh nhẹ nhàng mà xuy phất vào trong phòng Lâm
Tư. Giờ phút này Lâm Tư mày nhíu chặt chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình:
Trình Lân, xuất phát trước nàng gần nửa tháng rốt cuộc tại sao vẫn chưa đến ? Lấy
tình cảm của hắn đối với A Nhã, hẳn là sẽ nghĩ hết mọi cách cứu nàng. Vì sao, hắn
đến bây giờ đều không có xuất hiện? Chắc là không phải đã xảy ra chuyện gì
ngoài ý muốn? Nghĩ đến tâm bệnh của hắn, Lâm Tư lo lắng càng sâu.
“Nha –” tiếng đẩy cửa rất nhỏ cắt đứt suy nghĩ của nàng, ngẩng đầu chỉ thấy
Tô Lệ Nhã đã đứng ở trước mắt:“A Nhã, đã trễ thế này, sao ngươi lại tới đây?”
“Hư — nhỏ giọng chút. Miễn cho Long Hạo Thừa nghe được. Nam
nhân này rất hay ghen, cả ngày cứ bên người nàng, làm nàng không thể lẻn đi.
Nhìn bộ dáng ghen tuông của hắn, nàng vừa tức giận lại vừa ngọt ngào. Tức nam
nhân này ngay cả nữ nhân đều ghen, ngọt ngào là hắn yêu chính mình như thế.
Lâm Tư hiểu ý gật đầu.
Hai nữ nhân giống như trước ngồi xuống bên giường, trò chuyện:
“Tiểu Tư, cám ơn ngươi, cho tới nay đều bảo hộ ta.” Tô Lệ
Nhã chân thành cảm tạ nói.
“Ngươi không trách ta giấu diếm thân phận tiếp cận ngươi
sao?” Lâm Tư hỏi ra nghi hoặc của chính mình.
“Ngươi gọi là Lâm Tư đi! Ngươi cũng không có lừa gạt ta cái
gì. Không phải sao?” Tô Lệ Nhã nhìn thấy áy náy trong mắt nàng, cười khẽ hướng
nàng nháy mắt. Nàng muốn cho Lâm Tư biết chính mình một chút cũng không trách
nàng.
“A Nhã ~” Lâm Tư cảm động bắt lấy tay nàng nức nở nói.
Tô Lệ Nhã dùng trán dựa vào vai nàng, nhẹ giọng nói:“Tiểu
Tư, ta thực sự may mắn có thể quen biết ngươi. Mặc kệ ngươi lúc mới bắt đầu có
mục đích là gì, ta tin tưởng ngươi đem ta trở thành bằng hữu, tỷ muội là thật
lòng. Vậy đủ.”
Bằng hữu?! Tỷ muội?! Không tiếng động rơi lệ. Nàng cũng
không có mất đi tình cảm chân thành tha thiết của A Nhã.
Tô Lệ Nhã động tác mềm nhẹ vì nàng lau nước mắt, nói:“Tốt lắm.
Không cần khóc. Bằng không người khác nhìn thấy, còn tưởng rằng ta khi dễ
ngươi? Tiểu mỹ nhân.” Nói đến cuối cùng, nàng cố ý giơ lên tươi cười tà ác.
“Phốc –” Lâm Tư buồn cười nhìn vẻ mặt thú vị của nàng.
“Ngươi rốt cục nở nụ cười.” Tô Lệ Nhã hiểu ý cười nói. Sau
đó nàng nằm xuống, nhìn trần nhà, nhẹ giọng nói:“Lâm Tư, ngươi biết không? Ta
hiện tại rất hạnh phúc. Chờ đợi cục cưng trưởng thành, cảm thụ được sủng ái của
Hạo Thừa dành cho ta.”
Lâm Tư cũng nằm xuống, nhưng
nàng cũng không có buông tay ra, ngược lại nắm chặt. Bỗng nhiên, xa xa
truyền đến thanh âm, nàng biết Vương gia đã
đến cửa. Nàng mụốn A Nhã hạnh phúc, muốn Vương gia hạnh phúc, bởi vậy
nàng nhẹ giọng mở miệng hỏi:“A Nhã, ngươi yêu Vương gia sao?”
“Yêu?!” Tô Lệ Nhã thoáng tạm dừng, mắt nhìn chằm chằm đỉnh
giường, trầm mặc. Long Hạo Thừa ở bên ngoài vì vấn đề này mà nín thở chờ đợi ,
nhưng theo thời gian trôi qua mà lòng dần dần trầm xuống.
Hảo nửa ngày, nàng mới nhẹ giọng nói:“Ta không biết. Nhưng
có một chút, ta có thể khẳng định, ta là thích hắn. Nam nhân xuất sắc lại có mị
lực như hắn, muốn thích hắn là vô cùng dễ dàng.”
Long Hạo Thừa lòng vốn trầm xuống lại sinh động đứng lên.
Chưa bao giờ biết lời nói của một nữ nhân, có thể cho hắn cảm xúc phập phồng
như vậy. A Nhã rốt cục thích hắn. Tuy rằng, còn chưa tới trình độ yêu, nhưng hắn
tin tưởng theo thời gian trôi qua, nàng nhất định sẽ yêu chính mình.
Long Hạo Thừa thông qua khe hở của cửa sổ, nhìn thấy ánh mất
chân thành. Sau đó, xoay người rời đi. Đem không gian lưu lại cho hai nữ nhân.
Lâm Tư lại cảm thấy Long Hạo Thừa đã rời đi, quay đầu nói:“A
Nhã, Đại Mao nhờ ta mang này nọ cho ngươi.”
“Đại Mao?! Hắn hiện tại thế nào?” Đối với tiểu người hầu
này, nàng mau chóng quên. Bất quá, nàng sở dĩ không lo lắng cho hắn, là vì nàng
đã ở Tần thị sơn trang lo ch