
ào anh, Nguyễn Ái đã chen vào trước mặt, đôi mắt mang sự cảnh cáo lạnh lùng.
“Đi đi.”
Cơn lửa giận bùng lên khiến Yến Nhi mất đi kiểm soát, bàn tay cô vung lên, sự căm thù tuôn trào như nước vỡ đê. Song cái bạt tay chưa chạm đích thì đã bị Nguyễn Ái chặn lại. Cô nắm chặt tay Yến Nhi, nhìn thật sâu vào mắt nàng lọ lem kinh điển.
“Hôm nay tôi đang vui, không tính toán với cô.”
Rồi đẩy Yến Nhi ra.
Hờ hững như thế, tàn độc như thế, hai con người đó tiếp tục bước đi, để lại sau lưng một Yến Nhi gục ngã, quỳ lụy giữa hành lang ngập nắng. Ánh mắt xót xa của người xung quanh tưởng chừng như những mũi tên xuyên tạc.
Qua tận tim gan.
“Anh Chính Luận!” không hề quay đầu lại, Yến Nhi gào lên trong nước mắt. “Lẽ nào tất cả những việc trước đây anh làm đều là dối trá sao? Lẽ nào việc anh yêu em cũng là lường gạt? Không thể nào! Em không tin!”
Bước chân Ác Ma dừng lại. Anh chầm chậm quay về thân hình nhỏ nhắn đang run lên bần bật, tiếng khóc não lòng tưởng như xé toạc tâm can người mục kích. Trước bao đôi mắt cảm động pha lẫn ngỡ ngàng, Võ Chính Luận ngồi xổm xuống trước mặt Yến Nhi, một tay anh đưa lên xoa lấy mái tóc xoăn ngắn của cô. (À…à, Nguyễn Ái đang bị Văn Thành kiềm lại, không thì…)
“Tôi không lừa gạt em,” anh dịu dàng nói. “Tôi quả thật rất thích mái tóc rối bù này.”
Đôi mắt ngấn lệ ngơ ngác dõi vào anh, chút hy vọng yếu ớt chợt lóe sáng…
“Nhưng tôi chưa bao giờ nói mình yêu em.”
Ánh sáng tắt ngấm.
Nắm lấy tay anh, Yến Nhi kéo vào lòng mình, cô lắc đầu ảo não. “Em không tin đâu, nhất định là cô ta đã uy hiếp anh, hoặc do gia thế em quá kém cỏi khiến nhà anh không chấp nhận… phải không anh Luận? …Anh không phải là hạng người này, em biết. Anh chắc chắn có nỗi khổ…”
Đáp lại sự mỏi mòn trông đợi nơi cô là ánh mắt sắt đá, nụ cười nhếch mép nơi cửa miệng Võ Chính Luận bỗng khiến cô lạnh người.
“Kim Hoài hoàn toàn nói đúng sự thật.”
Đó thậm chí không phải là câu trả lời cho những nghi vấn vừa được nêu ra. Nhưng ý nghĩa trong chúng khiến luồng tư tưởng trong Yến Nhi đông cứng.
Lần đầu tiên anh cười với cô.
Ngỡ rằng nụ cười sẽ đem lại mùa xuân ấm áp. Giờ đây chẳng khác gì tội phán tử hình.
Toàn thân Yến Nhi run rẩy, đầu cúi xuống, tay choàng qua ôm chặt lấy mình, dường như để bảo vệ bản thân khỏi sự tàn nhẫn toát ra từ kẻ mệnh danh Ác Ma.
Câu hỏi giờ đây nửa vỡ lẽ, nửa ai oán.
“…Tại sao..?”
Không ai biết ác ma đã nói những gì sau đó, chỉ biết hắn đã cúi xuống rỉ thầm vào tai cô. Có một điều họ chắc chắn, nó không khác xa sự nguyền rủa bao nhiêu. Bởi đến khi bóng dáng Võ Chính Luận và Nguyễn Ái đã xa khuất, thì Dương Hoàng Yến Nhi vẫn không thể nào ngừng việc run rẩy.
Và thưa các bạn, chuyện đó lại xảy ra vào một ngày nắng, oi bức đến bực bội.
Nhất định sẽ khiến các người hối hận! - Không gian như muốn gào lên nỗi lòng kẻ bị tổn thương.
À, phải nói là oi bức đến phát điên ấy nhỉ?
Khi thiện và ác cùng tồn tại trong một thể xác, có đôi khi lại khiến con người ta mệt muốn ngừng thở.
Kể ra thì, cái cách “phát điên” của Dương Hoàng Yến Nhi cũng được liệt vào hàng ngũ đàng hoàng: Ngu-Xuẩn-Vô-Đối.
Ngày hôm sau đó, với khả năng “buôn dưa” có tiếng của bọn sinh viên Việt Duệ, có ai mà không biết chuyện xảy ra trên hành lang nối liền khu D và C: Dương Hoàng Yến Nhi bắt ngay quả tang, bị bỏ rơi tại trận. Hồ Ly nghiễm nghiên thắng cuộc. Thiên lý đúng không tồn tại ở nhân gian!
Dân tình đối với chuyện này có những cảm giác vô cùng hỗn tạp. Vốn lẽ phần lớn ủng hộ Yến Nhi nhiệt tình, song ‘độ nóng’ của video clip lần trước vẫn chưa hạ bớt, thì làm sao họ cảm thông cho cô nàng lọ lem này được. Có điều, họ cũng không ghét bỏ gì cô, bởi dù sao trong câu chuyện này, Yến Nhi vẫn là người thua cuộc.
Là một kẻ thua cuộc đáng thương.
Và từ đáng thương đã trở thành cớ gây phẫn nộ khi 09:43 sáng hôm đó, xuất hiện cái tin lan truyền như lửa bén rơm: Yến Nhi cắt mạch máu tự tử.
“Cô ta…chết chưa?” học sinh A kinh hoàng hỏi.
“Chưa, cũng may nhà phát hiện kịp,” học sinh B rầu rĩ đáp. “Đưa vào bệnh viện cấp cứu rồi.”
“Mô phật, đúng là trời thương người hiền. Mà sao cô ta dại thế nhỉ?”
“Là tớ thì tớ cũng làm thế. Bị ‘đá’ đau quá mà…”
“Chỉ trách ông trời bất công thôi… ngày nay thì cái ác lộng hành.”
“Tớ thấy vì cô ta dại quá. Tội tình gì một người tàn nhẫn như thế mà đau lòng… “
“Suỵt, cậu muốn ‘tiêu’ à? Không được nói Prince vậy đâu, sẽ bị ‘xử’ đó.”
“Tớ đâu nói Prince, tớ nói con hồ ly tinh kia thôi. Tất cả là tại nó, dồn người ta đến đường cùng như vậy…”
…
Đúng vậy, những mẫu hội thoại như thế liên tiếp được nghe thấy khắp nơi trên Việt Duệ. Dân tình vốn dĩ e ngại cường quyền, nhưng lại càng sợ ác bá. Vương bộ trưởng dù sao cũng chỉ là một bộ trưởng, nhưng Võ Gia thì cầm đầu gần nửa Châu Á. Bên nặng bên nhẹ, cho dù chỉ là thường dân đi nữa thì cũng dễ dàng nhận ra. Thêm vào, Prince của họ dù sao cũng là thần tượng bấy lâu, giờ đây chỉ là “một phút sa ngã”, nào có đáng trách. (nói đúng hơn là đẹp trai nên ‘miễn tội’ ^w^ )
Vậy nên, mọi tội lỗi đều đổ lên đầu Hồ Ly Phản Diện.
Trong khi đó, nhân vật “được” ng