Old school Easter eggs.
Phản Diện

Phản Diện

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324521

Bình chọn: 10.00/10/452 lượt.

n vì sao cô không xấu đi một chút. Như thế, thế giới tâm lý của anh chẳng phải sẽ bình lặng hơn sao? Không bị khuấy động chỉ vì những quan tâm nhỏ nhặt nhất của người khác giới dành cho cô…

Ừ, tốt nhất là Nguyễn Ái nên xấu đi một chút…

À, không, nên xấu đi rất nhiều mới đúng.

Vì như thế, sẽ chỉ mỗi anh mới nhìn thấy cô.

Gần sát thế này, mùi hương ngầy ngậy như bơ sữa, ngọt lịm như đường lại toát ra, xâm chiếm tâm trí anh. Chả trách sao hôm đó ở thư viện, anh lại ngửi ra hương vị này trên cô — vốn không hề bị loại nước hoa đắt tiền cô hay sử dụng lấn áp.

Và lần này, nó đã khiến anh ‘tích cũ lặp lại’.

Môi vừa chạm nhẹ vào cô, quyến luyến toan rời đi thì người đang ngủ say lại khờ dại nói mớ tên mình. Thế là quay về hôn tiếp. (=.=”)

Khi ngủ thì con người ta môi hở, răng lại chẳng khép, thế nên anh tiến vào tự do mà chẳng cần xin phép (>.>), cũng không gặp một chút kháng cự nào. Mút nhẹ vài giây, thì kẻ nằm dưới này lại khẽ rên ư ử, khiến anh vốn đã muốn rời, nhưng bây giờ lại càng đi sâu hơn. Đôi bàn tay nhỏ nhắn theo quán tính chợt vung lên định gạt đi kẻ phá hoại giấc ngủ, nhưng rồi bị anh nắm lấy và ghìm chặt xuống thảm. Con chồn con cuối cùng dường như cũng tỉnh giấc, bằng chứng là cơ thể nó bắt đầu chuyển động — theo chiều hướng đối kháng. Nhưng kẻ phía trên nào có chịu buông ra… vẫn chôn sâu lưỡi vào miệng cô như thế, khiến thắc mắc của kẻ mới tỉnh giấc giờ đây chỉ còn là những tiếng ấm ứ vô lực… Dần dần rồi… dường như hiểu ra được tình hình, nhận ra được kẻ đã đánh thức mình, hoặc đơn giản là quá say xưa, tiểu hồ ly mất hẳn kháng cự, ngoan ngoãn để hùm ta …muốn làm gì thì làm…

Hồi sau, không biết là bao lâu, cái-kẻ-mà-cưỡng-hôn-lén người ta đó, đột nhiên vùng người ngồi dậy, đứng lên đi một mạch vào nhà tắm. Để mặc cho kẻ-bị-người-ta-cưỡng-hôn-lén nằm thẫn ra trên sàn thảm, má đỏ rực, mắt mơ màng, hơi thở hổn hển…

Trong khi đó, nhà tắm bỗng có tiếng nước, người đứng dưới vòi sen khuôn mặt đỏ gay, quần áo không biết là cố ý hay vội quá quên cởi bỏ, mà cứ ướt sũng như thế dưới làn nước lạnh buốt. Được một hồi, bàn tay người này đập vào thành buồng tắm bằng kiếng rõ to, khiến kẻ bên ngoài không khỏi kinh hoàng.

“Khỉ thật, đến cả tôi còn như thế này…” anh khẽ lẩm bẩm, đoạn dường như rít lên, “Thì bọn đàn ông kia làm sao chịu được?!”

À, nhưng khi kẻ vô lý kia, thân hình ướt sũng bước ra phòng khách toan ‘hỏi tội’, thì ‘tội nhân’ đã không còn bóng dáng.

Tin nhắn réo lên.

“Em về đây ^.^…định là…làm cho anh cảm động chút♥, mới cố ý lấm lem bột bánh lên mặt thôi mà… ai ngờ lại khiến anh……………………………………………☻”

Chính luận mở to mắt ra.

Cái hàng nhiều chấm này là nghĩa quái gì đây?!!

Thế là, không thay cả quần áo, thiếu gia họ Võ nhà ta lao người ra khỏi cửa, miệng dường như la lớn.

“Khốn kiếp! Ăn mặc cái kiểu đó mà còn dám ra đường giờ này?!!”

Nguyễn Ái ngồi đó trong phòng làm việc của người cha kế, bao nhiêu lời trách mắng của ông về tội đi chơi về khuya bỗng nhiên như mây. Nhẹ hẫng. Cô cũng chẳng buồn trả treo lại như thường ngày, bởi tâm trí giờ đã phiêu diêu đến tận đâu đâu không rõ. Chỉ biết nơi ‘đâu đâu’ đó nhất định có một chàng điển trai chân dài mang tên Võ Chính Luận.

Vương Đăng Khoa thở dài, nhìn món bảo bối của mình đờ đẫn mà vô phương mắng tiếp. Thế là cho cô về phòng, đóng cửa suy nghĩ.

Nguyễn Ái suy nghĩ thật, nhưng là suy nghĩ chuyện tình yêu biến thái của mình. (=w=)

Chính Luận đã đuổi theo sau ‘cuộc đào vong’ bất ngờ, rồi kéo xệch cô về căn hộ của anh. Những tưởng anh sẽ ép cô ở lại để…’gì gì’ nữa (>w<), nhưng anh chỉ vơ lấy áo khoác cho cô, rồi chỉ vào túi xách bảo nhớ đừng quên vật đó.

Đoạn, anh dùng xe mô-tô chở cô về nhà.

Cũng có hơi thất vọng…

…Tại sao ấy nhỉ? — Cô tự hỏi lòng, rồi ôm chặt áo khoác da màu đen thẫm, hương vị đàn ông vẫn còn đậm trên đó.

Thở dài, cô mở túi xách trên bàn ra, ngẩn tò te một lúc khi nhìn thấy chai, lọ, hộp, băng, gạt,…nằm ngổn ngang cùng đám đồ cá nhân. Từ lúc nào những thứ này lại —

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, mặt cô sững ra, rồi bình đạm lại.

Đây…là thứ mà người ta gọi là ‘hạnh phúc’?

Chắc không phải rồi, hạnh phúc làm sao lại khiến tim đau…

Chớp nhoáng, cô vơ lấy điện thoại, nhanh chóng soạn một bản tin cực cute ‘đáp tạ’ người ta.

“Anh, lần sau… nếu hôn em như vậy nữa, thì nhớ đánh thức em dậy trước…

…Ép tim lắm lắm…>.<

Yêu anh.”

Đêm đó, có một người xem xong tin nhắn, rồi không cách nào lái xe về được, đành đứng tựa vào cổng nhà người ta đến gần sáng. (^w^)

* * *

Ngày hôm sau là một ngày đẹp trời hệt ngày hôm qua, trong lòng Nguyễn Ái hưng phấn, chỉ muốn đến trường thật sớm để gặp anh. Gặp rồi thì bị anh lôi ngay vào, cứ tưởng anh sẽ lại ‘gì gì’ (>w>), ai ngờ bàng hoàng bỡ ngỡ khi anh dùng khăn ướt lau mặt cô. Càng lau càng làm cô xốn da.

“Anh…làm gì vậy!?” đến cuối cùng, chịu không nổi, cô phải la lên rồi đẩy anh ra.

Nhưng bàn tay của Chính Luận nào có chịu buông, anh giữ cằm, đoạn xoay qua xoay lại, nhìn như thôi miên vào khuôn mặt khiến gò má cô rực đỏ.

Quay qua Văn Thành, anh nhíu mày. “Không tác dụng.”

“Chắc là khô