
có được không…? Tôi hứa sẽ chỉ đứng nhìn anh ấy từ xa, như thế cũng đã quá đủ, quá đủ rồi…”
“Đừng nói láo. Cô sẽ chỉ đơn giản đứng nhìn từ xa? Cô đã tự hỏi lại bản thân có đồng ý chưa đã?”
Bàn tay xanh xao nắm chặt lại. Run rẩy.
“Cô phải đi, Dương Hoàng Yến Nhi. Tôi không muốn có một ngày phải hứng chịu những cái nhìn tương tự từ cha mẹ cô. Việc này khiến tôi khó chịu,” Nguyễn Ái chau mày khi nhớ lại nỗi xót xa cùng đố kỵ trong lòng, vào giây phút trông thấy sự bảo vệ che chở của cặp vợ chồng tội nghiệp đối với đứa con bất hiếu.
Ngước mặt lên, giọng Yến Nhi vỡ òa. “Vì sao chứ?! Cô đã có anh ấy! Bây giờ đến chút yêu cầu nhỏ nhoi của kẻ thua cuộc cô cũng không chấp nhận?”
“Vì cô cơ bản không thể chọi lại tôi.”
“…?”
“Chúng ta đều là con người nên đều hiểu rõ, tình cảm khó bề kiểm soát. Nếu cô ở lại, sớm muộn gì cũng sẽ gây ra chuyện.”
Yến Nhi ngước lên, nhìn thẳng vào Nguyễn Ái toan phản bác, song cuối cùng lại quay đi trong nước mắt. Cô biết Nguyễn Ái đã đúng.
“Nhưng phải chi cô là một kẻ xấu xa như tôi, tôi sẽ không ngại, vì tôi đã quen phải đương đầu với những thứ còn muôn phần kinh tởm hơn chính bản thân. Nhưng không, đáng ra nên thuê người tạt acid, hoặc điên cuồng đâm xe vào tôi, hay thậm chí cho người cưỡng hiếp; cô sẽ chẳng bao giờ có can đảm làm thế.”
Nắm lấy cổ tay của Yến Nhi, Nguyễn Ái khẽ kéo tay áo xuống để lộ dấu vết đau thương, đoạn cô nhìn thẳng vào cô gái trẻ nước mắt đang giàn giụa. “Từ việc lần trước đến việc này, tất cả cô làm là tự tổn hại cơ thể mình. Và đó là mức độ xấu xa nhất một người như cô có thể đạt đến: hủy hoại bản thân. Là dạng phản diện dở tệ nhất. Dạng phản diện đến cả tình địch cũng không nỡ tổn hại.”
“Vì thế, cô sẽ chẳng bao giờ đấu lại tôi.”
Yến Nhi giờ lại càng khóc to hơn, nước mắt pha lẫn sự thất vọng và đau đớn tột độ…
“Nên đi thì hơn, người tốt ạ.”
Đến đây, Nguyễn Ái chậm rãi đứng dậy rồi bước khỏi gian phòng, bỗng nhiên cảm thấy ngột ngạt vô cùng.
Nếu còn ở lại đây, một ngày nào đó, cô sẽ còn kinh tởm hơn tôi…
Khi thiện và ác cùng tồn tại trong một thể xác, có đôi khi lại khiến con người ta mệt muốn ngừng thở.
Đối với Võ Gia Chính Luận, à không, đối với Võ Chính Luận, em bây giờ chính là khát khao được yêu của cậu ấy. Yêu một cách trọn vẹn.”
Trong ánh sáng ảm đạm của buổi chiều tà, có người con gái gục đầu vào gối, mái tóc rối bù run lên từng hồi. Nức nở.
Người thanh niên chậm rãi đóng nhẹ cửa lại, bước thật chậm về phía cô và ngồi lên giường, tay khẽ vươn ra xoa lấy đầu cô.
Thân người cô gái căng thẳng vài giây, rồi lại run lên bần bật.
“Em biết không thể nào là Chính Luận, cho dù bản thân có tự gạt mình bao nhiêu lần nữa…” cô gái khóc lóc, mặt vẫn không ngẩng lên. “Anh có biết anh ấy tàn nhẫn đến độ nào không? Ngay cả một chút hy vọng nhỏ nhoi cũng không để em níu giữ…”
“Anh biết,” Văn Thành nở nụ cười nhỏ, vẫn tiếp tục xoa đầu Yến Nhi khi nhẹ nhàng lên tiếng. “Khi những con người ích kỷ yêu, họ đều không muốn một ai níu giữ mình… Cái họ hướng đến, chỉ duy nhất có tình yêu,” anh lắc đầu cười nhạt rồi thêm vào, “chỉ không biết là, tình yêu đó dành nhiều hơn cho bản thân – hay đối phương.”
Yến Nhi sụt sùi, ngước mặt lên, tay nắm chặt lấy tay Văn Thành. “Em biết cô ta nói đúng, anh Thành. Em biết nếu em tiếp tục ở lại đây, sẽ có một ngày em tự biến mình thành một thứ ghê tởm… nhưng em… nhưng em quả thật không cam tâm! Cô ấy thậm chí còn không đặt anh Chính Luận lên hàng đầu…!”
“Vậy…” Văn Thành mỉm cười hiền từ, tay gạt đi nước mắt trên má cô gái “…em liệu có thể không? Có đặt được Chính Luận lên hàng đầu không?”
Khuôn mặt Yến Nhi sững ra. Cô vốn nghĩ có thể chết vì anh, như thế chẳng phải là đã đặt anh lên hàng đầu hay sao? Nhưng ánh mắt dịu dàng của Văn Thành giờ đây dường như mũi dao xuyên tạc tất cả. Cô bỗng thấy yếu đuối lạ kỳ. Tâm hồn cứ như bị lột trần…
Văn Thành khẽ nhắm mắt, rồi lắc đầu. “Em thấy không? Giây phút em có thể đứng trên đỉnh thế giới hô to em yêu một người nhất, cũng chính là thời khắc em chịu buông tay thả người ấy ra. Chết vì một người rất dễ, Nhi à. Nhưng để yêu một người, rất khó. Nhất là yêu một cách đúng nghĩa.”
Dương Hoàng Yến Nhi không đáp lời, chỉ càng lúc càng khóc nhiều hơn.
Văn Thành cứ ngồi đấy vỗ về cô gái nhỏ, đến khi cô ấy lịm đi vì kiệt sức, anh mới khẽ gỡ bàn tay nắm chặt mình ra, đắp chăn cho cô rồi lặng lẽ rời khỏi.
Vừa bước ra khỏi cửa, anh đã trông thấy Nguyễn Ái tựa lưng kề bên, khuôn mặt cô không chút cảm xúc. Rõ ràng đã nghe thấy tất cả đoạn hội thoại bên trong — hệt như anh lúc nãy vậy. (Hai anh chị này thiệt là…không có tinh thần tôn trọng sự riêng tư gì ráo =.=)
“Anh có thấy em rất ích kỷ không?”
Văn Thành bật cười, cốc nhẹ lên trán cô rồi ném trả lại lời quở trách ngày nào. “Hỏi dư thừa.”
Sau đó, hai người không trở về. Văn Thành kiên quyết dẫn cô đến một phòng bệnh khác. Người con gái nằm trên chiếc giường trắng toát kia xinh đẹp tuyệt trần, vẻ đẹp sắc sảo của một đóa hoa hồng đầy gai, sự kiều diễm khó một ai có thể so bì. Đặc biệt khi cô nằm bất động như thế, hệt một nàng công chúa