
cô là thiên tài, nay lại hóa ra thiên tai rồi… (;_;)
Đúng là tình yêu biến thái mà… (>.<) — Cô tiu ngỉu, đầu quay sang cừa sổ, mắt không dám nhìn thẳng vào người đối diện.
“Ừ.”
Nguyễn Ái quay ngoắt đầu lại.
“Anh ‘ừ’ gì cơ?” cô bàng hoàng hỏi.
“Người trong,” anh thản nhiên đáp.
Cô chớp chớp mắt.
Trời đất! Anh muốn ám chỉ gì đây…?
Người ta là ‘ông nói gà, bà nói vịt’. Còn anh và cô thì đều đang nói ‘tiếng hỏa tinh’. Mà lại là người trái đất nói tiếng hỏa tinh mới khổ! (Nghĩa nà không biết mình đang nói nhăng cụi gì luôn ^^)
“Giờ thì nói đi,” Chính Luận trầm giọng, khuôn mặt vẫn phủ một lớp băng, tuy ánh mắt dịu dàng hơn nước.
“Nói…nói gì?”
“Nói về làm bánh.”
Nguyễn Ái tần ngần ra vài giây, đoạn “à!” một cái rõ to. Nhanh như cắt, cô thu hồi lại sự lém lỉnh thường ngày, tươi cười huyên thuyên.
“Chẳng là, ba em là một thợ làm bánh. Ông ấy không nổi tiếng, chỉ là một nhân viên thường của một chi nhánh Pâtisserie bên Nhật. Hồi đó, sáng nào em cũng thức dậy cùng mùi men bánh, trứng gà và bơ sữa. Ngửi riết đâm ra nghiện, nghiện rồi đâm ra thích làm, làm hoài rồi trở thành lý tưởng.”
Ngón tay anh mơn nhẹ lên má cô. “Nói tiếp đi.” (dê quá >w<)
Cô bần thần, nhưng cũng tiếp tục, dù rằng chẳng biết mình đang nói gì nữa rồi. “Cho đến giờ em vẫn thích làm bánh. Nhưng Vương Đăng Khoa không đồng ý nghề nghiệp đó, và nếu em cố chống thì ông ấy sẽ ‘cúp lương’, thế nên đành tạm hoãn lý tưởng. Thế nhưng em vẫn thích nướng bánh lắm. Sáng nào 4h sáng em cũng thức để làm vài mẻ croissant (bánh sừng trâu), không hiểu sao cứ ngửi thấy mùi bột mì lên men — ngọt ngào, hơi chua và béo ngậy — thì em lại cảm thấy hạnh phúc…”
Không đợi cô kết thúc, những ngón tay thuôn dài nãy giờ vẫn mơn nhẹ trên má cô — bây giờ di chuyển đến sau cổ và ghì đầu cô về phía mình.
Một cách đột ngột.
Nguyễn Ái thẫn người ra, đờ đẫn kết thúc lời nói, “…vô cùng.”
Anh không hôn môi cô. Nhưng lại rúc mũi vào vùng nhạy cảm, nơi nối liền giữa má và cổ, ngay bên dưới tai cô…
…Và hít mạnh vào.
“Ừ, cũng ngọt và ngậy lắm.”
Giọng nói thật khẽ, thật khẽ…tưới lên làn da mỏng manh, nơi mạch đập yếu ớt ngày càng tăng nhịp.
Nguyễn Ái, lần đầu tiên trong ‘sự nghiệp chua ngoa’ của mình, líu lưỡi. Cảm thấy máu dường như đã xộc thẳng từ chân lên đến đỉnh đầu.
Bất giác, cô phóng người ra sau, đập lưng vào cả thành cửa sổ. Hoàng tử ác ma của cô nhìn lên, đôi mắt lại tối đi một sắc…
Nguyễn Ái lập tức đổ người sang ôm lấy chiếc bàn gỗ, mắt mở to lo lắng. “Anh không định đạp đổ nó nữa chứ? Lần này không còn ai ở đây. Và em thì không thích dọn dẹp chiến trường của người khác đâu!”
Có tiếng động nhỏ vang lên, nghe cứ như ai đó toan khịt cười.
Nguyễn Ái nheo mắt lại nhìn Võ Chính Luận.
Anh thình lình đứng dậy, khóe môi có phần cong lên. Đoạn đưa bàn tay nắm lại ra trước mặt cô. Theo quán tính, cô xòe tay hứng trọn; lòng nửa ngỡ ngàng, nửa tò mò khi nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình.
Xâu chìa khóa điện tử, với vật trang trí lủng lẳng là…
Một hoa hồng pha lê màu xanh!
“Quang Hưng, lầu 13. Học xong thì lên làm bánh cho tôi.”
Nói rồi anh quay người đi mất, để lại cô sững ra đấy hết vài chục giây.
Hình như…Nguyễn Ái lại ‘bệnh’ nặng hơn rồi!
Tính ra thì cái khu nhà ở cao cấp Quang Hưng này lúc nào cũng làm người ta nhức đầu, bởi nó nằm sát bên khu giải trí nổi tiếng của bọn nhà giàu. Thành ra, ông Đạt — nhân viên bảo vệ trụ cột của khu B Quang Hưng — ngày nào cũng phải chịu đựng lũ cậu ấm cô chiều vờn đuổi nhau trong sảnh chính mà không dám hó hé một câu xua đuổi. Biết sao được, cái phận tôi tớ nó là thế.
Nên khi nhác thấy bóng cô bé tóc nâu uốn lọn, khuôn mặt xinh xắn theo kiểu thần tượng mấy bộ phim truyền hình vớ vẩn, áo váy thoạt nhìn là biết lương cả năm của ông cũng không mua nổi; ông Đạt bắt đầu thấy chán chường ghê nơi.
“Cháu muốn lên lầu 13, nhà của Võ Chính Luận.”
Ông Đạt thở dài trong bụng. Lại là một cô gái khác. Cái cậu thiếu gia nhà Võ này quả thật là nam châm hút thiếu nữ, mà là thanh nam châm hạng nặng nữa chứ. Cứ mỗi tháng không hiểu thế nào lại có dăm ba cô đến tìm cậu ta. Nhưng ông lại thích cậu trẻ này, vì dù cậu ta cả năm không liếc đến ông được ba lần, Võ Chính Luận lại chưa bao giờ gây phiền hà ở đây. Lại càng không a dua theo lũ nhà giàu hợm hĩnh để tổ chức party rình rang khiến đội bảo vệ của ông luôn khổ sở.
“Xin lỗi, cô gái, nếu cô không có hẹn thì xin cô tự gọi cho cậu ấy, hoặc ngồi đấy chờ cậu ấy về,” ông lạnh lùng nói. “Vì cậu Võ đã dặn dò bất cứ ai đến cũng không được gọi điện làm phiền cậu ta.”
Những tưởng sẽ bị nguýt dài hay mỉa mai này nọ — kiểu hành xử rất thường thấy của các nàng quý tộc ông ‘có diễm phúc’ được gặp, không ngờ cô bé tóc nâu này lại tặng cho ông một nụ cười rạng ngời. Ông Đạt bỗng có phần chột dạ vì đã không được tử tế với cô cho lắm.
“Không sao, cháu đã có hẹn trước, giờ chỉ đến đây để báo một tiếng rồi tự cháu sẽ lên.”
Nói rồi, cô lắc lắc xâu chìa khóa trong tay mình một cách tinh nghịch. Ông Đạt tròn mắt, phải chỉnh lại mắt kính vài lần.
Đấy quả thật là thẻ chìa khóa điện tử mới mà đêm qua ông