Phản Diện

Phản Diện

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324240

Bình chọn: 7.5.00/10/424 lượt.

đập ngay vào mắt là nụ cười của Nguyễn Ái.

“Em biết ngay mình đã đoán đúng giờ mà!”

Cô cũng ngồi như thế, lưng hơi cúi xuống khi ngẩng lên nhìn anh đầy tinh nghịch.

Khi đó, anh đã bảo cô là đồ ngốc, chỉ cần nhìn vào màn hình camera là biết anh đã về, cần gì lôi ghế ra ngồi nhìn chăm chăm vào cửa như một con ngốc thế kia.

“Như thế thì đâu có lãng mạn một cách bất ngờ,” cô đã nhoẻn cười hiền hòa, đôi mắt lim dim nhìn anh đầy mơ mộng.

“Khi anh mở cửa bước vô, em cứ có cảm giác anh như bạch mã hoàng tử lao vào đón đi công chúa vậy!”

“Con nít.”

“Lúc nhỏ không làm được con nít, bây giờ phải làm bù chứ sao?”

Thế rồi, cô sẽ vây lấy anh như một con chim nhỏ, huyên thuyên mãi về những câu chuyện cổ tích nửa thật nửa đùa. Anh lúc nào cũng cau mày đáp trả, song thực chất lại tự hứa với lòng sẽ dựng xây một cổ tích cho riêng cô.

Không ngờ rằng, đến khi cổ tích vụn vỡ, cô vẫn còn ngồi nghệch ra trước cánh cửa, đợi hoàng tử của mình xông vào cứu vớt.

Gã đàn ông chậm rãi đứng lên ra khỏi nhà, vài phút sau lại mở cửa bước vào.

“Anh đã về.”

Không phản ứng.

Đôi mắt anh nhắm lại, rồi mở lên, biểu cảm trơ trọi, hệt một kẻ bị bỏ rơi tại miền tối tăm nhất của thế giới. Tiến đến trước mặt cô, anh ngồi xổm xuống nắm lấy đôi tay gầy guộc, mắt hướng về cô với sự mỏi mòn đến não lòng.

“Anh đến đón em đi.”

Cô không nhìn anh, mắt vẫn dán trên cánh cửa im lìm.

Cúi đầu, anh nở nụ cười nhỏ. “Vẫn còn giận anh, hả?”

Với tay rút lấy vật sắc nhọn cắm vào đĩa trái cây trên chiếc kệ bên cạnh, anh dúi nó vào tay cô, đoạn thản nhiên ngước lên tiếp lời:

“Em dám yêu nhưng không dám hận, khi hận rồi lại không dám tha thứ.”

Nắm lấy bàn tay vô lực của cô đưa lên cổ mình, anh cố ý để lưỡi dao sắc nhọn tỳ mạnh vào da thịt. Giữ chặt.

“Vậy giết anh đi.”

Thinh lặng. Lưỡi dao theo đó lại càng nhấn sát vào da, vậy mà trái tim bấy giờ mới bắt đầu rướm máu.

“Anh xin em. Anh thà em tự tay giết anh, còn hơn tự hành hạ bản thân như vầy.”

Nói rồi càng tăng lực nhấn trên tay mình.

Bàn tay nhỏ nhắn anh giữ chặt không hề có chút kháng cự. Nó cứ thế mà xuôi theo sự loạn trí của kẻ đang giữ chặt thao túng nó. Thậm chí đến khi thứ chất lỏng màu đỏ chảy lan trên làn da trắng mượt, chủ nhân của nó cũng chẳng hề mảy may cử động, đôi mắt vẫn dõi về cánh cửa lớn với sự đợi chờ mông lung.

Nước ngập tràn hốc mắt, anh nhìn thẳng vào gương mặt thân thương, cảm thấy trái tim như vỡ tung trăm ngàn mảnh. Đau đớn đến nỗi chỉ muốn hét lên, lại vì quá đau mà không còn khả năng lên tiếng. Một người đàn ông có thể khóc nhiều lần, nhưng chỉ có thể khóc trước người phụ nữ của mình ba lần duy nhất.

Người ta nói, khi lần thứ ba đến, là vì hắn tiếc thương người bạn đời phải lưu lại thế gian một mình.

“CẬU ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ?!!”

Đan Thanh Tân lao đến giật phăng cây dao nhỏ ra khỏi tầm kiểm soát của Võ Gia Chính Luận, cảm thấy bản thân muốn điên lên trước chính sự điên rồ này.

Ném vật sắc bén ra xa, ông quay sang toan xem xét vết thương bê bết máu nơi cổ gã đàn ông thì bị anh mạnh bạo đẩy ra. Bất bình, ông hét lớn:

“Đồ dại dột! Cậu lớn đến chừng này tuổi còn đi làm chuyện ngu dại như thế này?!” miệng thở ra phì phò, mặt ông đỏ lên gay gắt khi chỉ tay về phía Nguyễn Ái. “Cậu làm thế thì nó sau này biết sống ra sao?! Đã khổ sở vì mất con, không lẽ cậu muốn nó gánh thêm nỗi đau mất chồng?! Nó trên dời này chì còn có cậu!”

“… Chỉ còn tôi?”

Lạc lõng pha lẫn si dại, con người kia loạng choạng đứng dậy, một bên môi nhếch lên khi nhìn thẳng vào ông, không còn rõ là cười hay mếu.

“Đúng, nó chỉ còn mỗi mình cậu…!”

“Chỉ còn tôi…”

Võ Gia Chính Luận một tay ôm lấy bên cổ bị thương, máu luồn qua kẽ tay, chảy dài xuống vai, loang trên cả lưng áo. Anh lắc đầu nguầy nguậy, mặt mày co rúm, răng nghiến chặt khi quay sang người đàn bà vẫn ngồi ngây như tượng gỗ. Tiếng lòng bật ra thảm não mà vấn vương tuyệt vọng, thể như xuất phát từ thơi khắc tối nhất của đêm đen.

“Chỉ còn anh, mà em lại không hạnh phúc…”

Nỗi đau ào ạt khiến người ta nghẹt thở.

“Thì anh còn sống để làm gì, hả Ái?”

“Tôi muốn ở một mình với cô ấy.”

“Không được! Cậu sẽ lại–”

“–làm chuyện dại dột? Không. Tôi sẽ không nữa. Chỉ đơn giản muốn ở riêng với cô ấy.”

“…”

“Đi đi.”

“Ít nhất cũng để tôi xem vết thương cho cậu…”

“Không cần.”

Nói rồi, Võ Gia Chính Luận lướt ngang qua Đan Thanh Tân, bế Nguyễn Ái lên toan quay về phòng. Lúc xoay người thì đã trông thấy vẻ mặt bất bình của vị bác sĩ già. Ông rõ ràng không tin tưởng chút vào lời hứa của gã đàn ông.

Võ Gia Chính Luận đã nhiều phen phát cuồng trước mặt ông, song chưa một lần ông nhìn thấy hắn khóc. Vậy mà giây phút vừa rồi, Đan Thanh Tân còn ngỡ mình đã trông thấy một đứa trẻ lạc loài. Trái tim đổ quỵ, hắn tựa đầu vào tường, không thành tiếng nhưng bờ vai cứ run lên bần bật, nước mắt rơi xuống sàn lẫn hòa vào máu. Đàn ông đổ máu chứ không rơi lệ, song một khi lệ đã rơi, vết thương đổ máu e rằng chỉ có thể tồn tại nơi tim.

“Tôi thật sự khuyên cậu nên xem xét vết thương trước, để tôi gọi bác sĩ…”

Gã đàn ông lạnh lùng bỏ ngoài tai, tâm tư dường như đã


Old school Swatch Watches