Phản Diện

Phản Diện

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324191

Bình chọn: 10.00/10/419 lượt.

bị rút cạn, bế bồng người phụ nữ lên rồi bước thẳng về phía phòng ngủ. Đan Thanh Tân thở dài rồi lặng lẽ bước theo, khi vặn lấy tay nắm thấy không bị khóa mới khựng lại đôi chút, sau đó đổi ý rời khỏi.

Chuyện đến nước này ông còn cách nào để can thiệp? Những con người trú ngụ nơi đầu làng kia đều răm rắp nghe theo lệnh của chủ nhân, có gọi họ đến nơi này phỏng có ích gì? Việc duy nhất có thể làm vào lúc này, có chăng chỉ là cầu mong tên cuồng si kia sẽ thôi không nghĩ quẫn, trong lúc ông cố sức liên lạc với người anh em của hắn – kẻ duy nhất mà ông kỳ vọng có thể làm ra trò trống gì trong những tình huống điên rồ như thế này.

Lắc đầu, Đan Thanh Tân thở hắt ra một cách mệt mỏi, đoạn đưa tay vào túi móc ra điện thoại, dáng dấp dần dần khuất sâu vào hành lang.

* * *

Cách đó một cánh cửa.

Chính Luận đặt Nguyễn Ái lên giường, tay đưa lên vén đi bên tóc lòa xòa, vô tình sao lại để máu vương trên làn da trắng mịn. Lúc này anh mới nhớ đến vết thương của mình, lại nhìn xuống đôi tay vẫn còn lấm lem thứ màu chết chóc, cảm thấy một loại kinh tởm nhen nhóm trong bụng.

Máu, vấy lên cả màu trắng tinh tươm của quần áo. Lẫn tâm hồn người đàn bà bé nhỏ.

Đột nhiên cảm thấy có phần hốt hoảng, anh quay người vào phòng tắm. Cởi bỏ chiếc áo đẫm máu, anh vội vã lau sạch vết thương trên cổ, hành động có chút gấp rút và bất nhẫn, thể như bản thân vừa tắm mình trong tội lỗi vậy. Tạt nước vào mặt, cái lạnh cắt da gần như khiến anh tỉnh hẳn, chống hai tay lên bồn rồi ngước lên dõi thẳng vào gương soi một lúc lâu.

Nước từ tóc chạy dọc quai hàm, lẫn vào thứ chất lỏng màu đỏ không ngừng rỉ ra nơi cổ, rơi xuống bề mặt trắng bóng. Từng giọt cứ thế buông mình trong sự tĩnh lặng, nhận thức theo đó mà ồ ạt ào về từng cơn mạnh mẽ.

Thế rồi, cơ mặt gã đàn ông co rúm, thình lình quay ngoắt đầu đi. Đau khổ dấy lên không ngừng nghỉ.

Con người đứng đó. Rất lâu. Nước hòa máu vẫn rơi xuống mặt đá im lìm. Nước đọng nơi mắt vẫn chảy ngược vào tim.

Mãi đến lúc sắc nâu lại quay về đối diện với phản chiếu trong gương, cũng là lúc chúng chứa đầy sự cam chịu pha lẫn xót thương vô hình.

Anh đã có quyết định.

Miễn cưỡng cầm máu, người đàn ông mang họ Võ Gia quay về bên cạnh vợ mình với thau nước ấm, nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn dúi vào làn nước trong vắt. Bắt đầu gột rửa.

Không hề nói gì. Dường như có một sự nặng nề không diễn đạt được bằng lời lởn vởn đâu đây. Song lại có thể cảm thấy.

Rửa sạch tay, anh sau đó thay đi bộ áo vấy máu trên người cô, đoạn với tay tắt đèn rồi nằm xuống giường, kéo thân hình mềm mại vào lòng mà ấp ủ.

“Ngày mai lại là một ngày mới,” rúc vào mái tóc thơm ngát, anh cảm thấy mắt mình cay xè, giọng lại trở khàn và vụn vỡ, có một loại rát bỏng liếm sâu vào nội tâm khiến trái tim kiệt quệ. Song bản thân lại không thể xuôi theo. Không thể nương nhờ. Không thể thỏa hiệp.

“Vì anh là điều duy nhất em còn giữ lại trong đời, nên anh sẽ lại đi tìm những phần bị đánh mất của em. Cho dù có phải lạc đi cả chính đời mình trong quá trình đó.”

“Anh hứa đấy, Ái à.”

Anh rõ ràng đã có quyết định.

Đôi mắt người thiếu nữ nhắm lại. Ánh trăng tạt vào gian phòng thay lời đáp trả. Trầm mặc mà cuồng loạn.

Những tưởng, trong đoạn số phận đan xen của hai người này, đây đã là nút thắt cuối cùng. Chẳng phải cô lạc đi trong điên loạn, anh trầm mình trong hối hận cả đời, đã là nhân quả tuần hoàn của cuộc sống hay sao?

Nực cười. Nếu trên đời này có thứ gọi là nhân quả tuần hoàn, con người ta đã không in đậm năm từ Cuộc, sống, không, công, bằng lên bề mặt xã hội.

Nói cho cùng, công bằng hay không, đều là do chúng ta mà thôi.

* * *

Khi thanh âm nức nở đã thôi không phiền hà màn đêm thanh tĩnh, tiếng thở nhẹ đã hòa vào nhịp điệu đất trời, ngay cả gió đêm cũng thôi không vùng vẫy, con người này mới chậm rãi nhổm dậy.

Mái tóc xõa dài, rơi vương vãi trên làn da tái nhợt, đôi mắt tưởng chừng vô hồn nay lại ngập tràn sự xót xa. Và oán hận bao la.

Tránh không làm kẻ kia tỉnh giấc, tay người này run rẫy vươn ra chống đỡ sức nặng bản thân, rồi lách xuống giường.

Đứng đó một lúc lâu nhìn xuống gương mặt thân thiết còn hơn ruột thịt, bàn tay mỏng manh nắm chặt để ngăn lại niềm thôi thúc chạm vào thân hình to lớn, móng lún sâu vào da gần như rướm máu.

Vì sao lại phức tạp như vậy? Vì sao lại không thể như một tờ giấy? Sạch sẽ và không chút vướng bận? Vì sao phải níu kéo? Phải bám đeo? Phải khiến cả hai đều rơi vào đau khổ trường kỳ? Vì sao phải chia ly? Phải sầu bi? Để rồi tương phùng trong địa ngục?

Vì sao phải đục một lỗ sâu hoắm trong tim?

Cắn chặt răng, người đàn bà mang tên Nguyễn Ái quay đầu rời khỏi.

Ban đêm rét căm, cô vừa mở được cửa chỉnh thì đã bị cơn gió ùa vào làm cho điếng người, bèn lúng túng quay sang giá treo vớ lấy chiếc áo khoác lông chuột khoác vào, hai tay nhét sâu vào túi rồi lao ra khỏi nhà, trước khi đóng cửa còn dõi đôi mắt mòn mỏi về phía hành lang đen đúa.

Bước đi chậm, rồi nhanh, rồi tháo chạy. Màn đêm phía trước trải dài hun hút như giếng sâu không đáy, cái hố phía sau lại khổ sở chất đầy.

Vậy mà, không ít lần cô đã quay đầ


XtGem Forum catalog