
người yêu cũng “du côn” không kém. Fernando không
bao giờ nói đến đề tài này với Kim một cách trắng trợn như vậy, anh luôn biết tế nhị mỗi khi nhắc đến những phút giây riêng tư của hai người.
Hẳn vì Vi Vi quá nồng nhiệt trong khoản này nên Fernando thấy “dị ứng”
dạo bị chị “quấy rối”. Kim không thích hỏi Fernando về Vi Vi, anh cũng
chẳng bao giờ đề cập đến. Duy có lần Vi Vi mời Kim về nhà cha mẹ mình ở
Guildford, một thành phố nhỏ gần Luân Đôn, cô mới kể cho Fernando nghe
trong điện thoại. Anh giễu cợt “Chắc chắn “phụ huynh” của Vi Vi khác hẳn của em!” rồi không bình luận gì thêm. Kim kể cha mẹ Vi Vi tha hồ nói
tiếng Việt với mình rồi rên rỉ đủ chuyện về Việt Nam. Họ rất bất ngờ
biết chị quen với Kim đã lâu mà không chịu dẫn về giới thiệu. Hai người
đều là dân trí thức, vì sang Anh đã lâu nên tính tình cũng rất thoải
mái, không bó hẹp suy nghĩ trong phạm vi một nền văn hóa của riêng nước
nào. Hẳn điều này góp phần không nhỏ tạo nên tính cách đặc biệt như Vi
Vi. Tuy có vẻ đã hội nhập rất tốt, cha mẹ Vi Vi vẫn có ý nghĩ một ngày
nào đó được trở về quê hương sống nốt quãng đời còn lại.
Dù tâm sự chân tình như thế, hai người có những ưu tư làm Kim “á
khẩu” không biết phải trả lời làm sao: “Việt Nam còn gián, chuột, kiến
không? Mấy con này là sứ giả của vi trùng, hai bác sợ lắm. Nghe nói dân
Việt Nam ăn uống cẩu thả, hàn the, màu thực phẩm, thạch cao, phọc-môn…
toàn những thứ làm ung thư. Đến rau củ còn bị tưới đồ hóa chất, thuốc
trừ sâu, xăng nhớt tùm lum. Chắc hai bác phải ăn thực phẩm nhập từ châu
Âu quá. Rồi đi lại cũng kinh hoàng lắm phải không cháu, xe đò lật xuống
đèo, tài xế đua với nhau, họ ngủ gục trong lúc lái, xe lửa chạy nhanh
trật đường ray, thuyền bè chở quá tải chìm bao nhiêu vụ, máy bay thì bị
dọa có khủng bố, trong thành phố giao thông hỗn độn, tai nạn liên miên,
đến đi bộ mà cũng trầy xước hết vì không có vỉa hè. À, nghe đồn đạo đức
dân mình suy đồi, thích sống hưởng thụ, không cưu mang người nghèo, đến
tiền cứu trợ bão lụt mà còn bị đem làm của riêng. Mấy tổ chức phi chính
phủ còn phải chán ngán không muốn làm từ thiện nữa. Bởi vậy, hai bác cứ
suy nghĩ hoài, con người ta lá rụng về cội, nhưng cội này sao mà…”. Vi
Vi kéo Kim đứng lên kéo lên lầu lầm bầm cáu bẳn: “Đó, cô có thấy mấy
người Việt kiều già mâu thuẫn không. Cho nên tôi không ưa người Việt,
cái gì cũng muốn, ích kỷ số một, vừa muốn quay về Việt Nam nhưng lại từ
chối sống như mọi người xung quanh. Nếu về phải có nhà cửa, trong khi
bên đây ở nhà thuê cả đời. Đòi có tinh thần Việt nhưng muốn hưởng vật
chất của hải ngoại. Muốn trốn cái rét phương Tây nhưng kinh sợ sức nóng
và bụi bậm phương Đông, mê thức ăn Việt Nam nhưng ngán không an toàn
thực phẩm. Cái gì cũng có giá của nó!”. Kim thở dài biết Vi Vi nói đúng, nhưng cô ái ngại khi ba mẹ Vi Vi rầu rĩ tiễn hai đứa quay lại Oxford,
mắt nhìn xa xăm: “Gặp cháu rồi hai bác càng nhớ Việt Nam quá. Rảnh ghé
Guildford thăm hai bác, kể chuyện bên nhà cho hai bác nghe nhé…”
Fernando vẫn thường gửi sách về nhà cho Kim và nghiêm khắc bảo cô
ráng đọc hết, anh đã bỏ công chọn rất kỹ về những kiến thức cần thiết mà cô cần trau dồi. Kim hay tỏ vẻ trách Fernando quá lý trí, lẽ ra “chồng
chưa cưới” nên tặng cô nữ trang hay đồ lót thì hợp lý hơn. “Em tưởng em
giỏi rồi sao?- Fernando luôn nhắc đi nhắc lại- Phải luôn đọc sách để cập nhật kiến thức. Em đọc xong cuốn sách nào phải tóm tắt lại còn hai mươi trang rồi gửi email báo cáo cho anh!”. Bao nhiêu thời gian rỗi Kim phải cắm cúi toàn đọc sách để “trả bài” cho Fernando theo một thời gian nhất định anh đề ra. Cô trêu anh bày ra cái trò này để làm cô không còn thời giờ “ăn chơi” nữa. tuy không còn sợ Fernando đến mức run rẩy như hổi
mới qua Oxford học, Kim vẫn cố tôn trọng những “luật lệ” anh đề ra, cô
nghĩ anh cũng chỉ muốn tốt cho sự nghiệp của mình. Và Kim biết, Fernando luôn có một cái “uy” nào đó khiến cô không thể không nghe theo. Kim cố
tự động viên mình vượt tiếp những ngày tháng ở Oxford chờ Fernando quay
lại. Dần dần cô thấy công việc ở văn phòng giáo sư Portlock đã trở nên
quen thuộc và rồi với kinh nghiệm có được, tất cả sẽ trở nên nhàm chán.
David Wilson đã bảo vệ thành công luận án Tiến sĩ. Anh thôi không làm
trợ lý chính cho giáo sư Portlock nữa. Một anh chàng cao ráo, trông thân thiện đến từ Bỉ thế chỗ David. Kim vừa buồn vì xa anh vừa thấy thoải
mái không phải đối diện “người đến sau” mỗi ngày. Hôm David tạm biệt Kim để lên Luân Đôn làm quản lý cho một tổ chức tài chính quốc tế, anh chân thành chúc cô sớm quay về Việt Nam để có điều kiện làm việc trong doanh nghiệp “Dĩ nhiên là điều đó không làm ảnh hưởng đến cuộc sống riêng của em- David lúng túng- Anh luôn mong em được hạnh phúc”. Kim cũng nhìn
vào mắt David, cầu chúc anh luôn giữ được nụ cười trên môi và sẽ gặp
được một nửa của mình. Cô để tay mình thật lâu trong đôi bàn tay mềm mại và ấm nóng của anh.
So với thời học Cao học với những áp lực nặng nề về điểm số và khối
lượng kiến thức nhận được dồn dập, thời gian này Kim thấy công