
việc rất
nhẹ nhàng, không một chút thử thách. Cô biết một người nước ngoài như
mình dù tốt nghiệp Cao học ở Oxford cũng không dễ dàng xin được một việc quan trọng trong doanh nghiệp lớn bên đây. Cô sẽ không đủ kinh nghiệm
đê được làm manager, còn làm nhân viên thường chẳng ai dại mướn Thạc sĩ. Fernando đôi khi dò hỏi: “Em có muốn sang Mỹ học một khoá ngắn hạn nào
đó để thay đổi không khí và ở gần anh không?”. Ngại cái ồn ào của New
York, Kim từ chối: “Em quyến luyến Oxford quá, ở đây yên tĩnh và cổ kính quen rồi. Tuy công việc có nhàm chán nhưng em được lãnh lương. Qua Mỹ,
em ở không cho anh nuôi sao? Vả lại ở Oxford em có nhiều kỷ niệm vơi anh hơn!”. Fernando không thích năn nỉ nhưng anh có vẻ dỗi: “Em thích sống ở nơi có nhiều kỷ niệm với anh hơn là sống chung với anh hả? Chắc em muốn nói kỷ niệm với David hay Mauricio chứ gì?”
Có lần Kim tình cờ thấy Mauricio ở khu phố cổ. Anh thoáng trộm nhìn
cô nhưng rồi lại lơ đi không chào. Kim vui mừng muốn đến trò chuyện
nhưng thái độ “gặp nhau làm ngơ” của Mauricio làm cô cụt hứng. Kim biết
Mauricio đã hoàn thành khoá học Cao học và xin ở lại Anh đi làm thay vì
quay về Chile. Anh lên Luân Đôn rồi thỉnh thoảng thấy xuất hiện ở
Oxford. Kim nghe mấy người quen trong khu học xá cho hay hình như hiện
nay Mauricio đang yêu một cô châu Á. Kim tự hỏi lẽ nào anh cố tình tìm
cho mình một cô da vàng.
Fernando không muốn Kim sang New York thăm mình nữa với lý do: “Em mà qua nhà anh rồi lúc về anh chỉ thấy toàn hình ảnh của em ở khắp nơi,
nhớ không chịu nổi!”. Những kỳ nghỉ trong năm anh bay về Oxford với cô,
hai người thường cùng nhau đi lang thang trong những con đường cổ kính
rồi âu yếm chăm sóc nhau bằng những màn nấu ăn của mình. Kim giờ đã tiến bộ trong chuyện bếp núc đến mức Fernando tưởng mình nằm mơ khi nhớ lại
thời cô đầu bù tóc rối đứng chiên khoai tây rồi chấm mút với cả hộp sốt
cà trong khu học xá mà cô gọi là “fish and chips”.
Thỉnh thoảng họ tranh thủ về Lisbon thăm gia đình Fernando. Con mèo
Lousiana hình như biết Kim hăm lột da nên đang lúc Fernando nựng nịu mà
thấy cô đến, tự động nó nhảy ra khỏi đùi anh bỏ đi. Những lần như vậy,
Kim thấy ngượng ngùng, nghĩ mình nhỏ nhen đến mức ghen với con mèo làm
nó còn cảm nhận được. Fernando phải vừa an ủi, vừa trêu chọc cô: “Ở nhà
này nó chỉ thích mình anh, tại anh là người đem nó về nuôi. Nó bị bỏ rơi trong cái thùng để tên Lousiana ở góc đường. Thôi em đừng ghét nó
nữa!”.
Đôi khi nằm trong căn phòng nhỏ treo đầy hình ảnh của Fernando cùng
bạn bè ở Lisbon ngày trước, Kim vẫn thường dò hỏi anh về những mối tình
cũ. Fernando cười ngất: “Mấy cô đó không ghen vơi em thì thôi! Em là mối tình cuối của anh rồi còn muốn gì nữa?”. Cha Fernando giờ đã chịu nói
chuyện với Kim, tuy không liến thoắng như mẹ anh nhưng cũng đủ làm Kim
cảm động với những cử chỉ chăm sóc thân thương. Fernando nói ngày trước
cha anh cũng nói vừa đủ như anh bây giờ, về sau chắc oải mẹ anh nói
nhiều quá nên ông “cấm khẩu” được chừng nào tốt chừng đó. “Em coi chừng
mai mốt anh cũng như vậy nếu em làm anh chán nghe em nói!”. Kim có vẻ sợ lời đe doạ này của Fernando nên cô không dám đề nghị anh lại về Việt
Nam với mình. Thậm chí khi Fernando gần hết thời hạn công tác bên New
York và đã bắt đầu hồi hộp bàn đến chuyện đám cưới, anh cũng chỉ nói sẽ
tổ chức ở Oxford, nơi hai người yêu nhau và ở Lisbon, nơi sinh sống của
gia đình chú rể. Kim do dự mãi cũng không dám mở lời gợi ý với Fernando
sẽ làm đám cưới ở Việt Nam, cho đến khi mẹ cô gọi điện sang nhắc nhở:
“Chừng nào tụi con về để mẹ còn đặt nhà hàng và lo mời khách khứa?”. Kim mới phát hoảng, e ngại báo cho Fernando biết lúc anh đã dọn nhà ở New
York về Oxford chuẩn bị giai đoạn báo cáo kết thúc dự án hợp tác.
- Sao!- Fernando nhìn Kim cười giễu cợt- Mẹ em hết xấu hổ vì con gái
yêu lấy phải quái vật rồi hả? Mẹ em dám mời khách khứa nữa sao? Anh
tưởng giấu được chừng nào tốt chừng đó chứ!
- Mẹ em đòi mời đến bốn trăm khách đó!- Kim nhăn mặt trước để khỏi phải nghe Fernando la lên kinh ngạc.
- Trời ơi! Lúc thì không thèm mời lấy một người, giờ tự nhiên khoe
khoang chi dữ vậy? Anh không chịu xuất hiện trước từng đó người đâu! Anh vẫn còn mặc cảm lắm! “Cóc nhái” mà đòi ăn thịt “thiên nga”!
Kim khổ sở:
- Thôi mà! Tại khi đó mẹ em “sốc” quá! Em tên Thiên Kim, là đứa con
của sự hiền thục đoan trang, của lễ giáo gia phong, con vàng con bạc của mẹ em. Đâu có ngờ tưởng em ngoan vậy mà dám có bồ Tây, lại còn dám dẫn
về đòi cưới nữa!
- Chồng Tây thì có gì khác chồng Việt Nam?- Cho mãi đến giờ Fernando
vẫn không ngừng thắc mắc- Sao người Việt Nam “phân biệt chủng tộc” quá
vậy?
- Vì có chồng Tây thì cầm chắc………đã quan hệ trước hôn nhân rồi. Đối
với gia đình nghiêm khắc như em thì chuyện này khó chấp nhận. Rồi nếu
lấy chồng Tây, chắc mẹ em sợ- Kim ngập ngừng- sợ rằng….. chồng Tây sẽ
đòi hỏi “chuyện đó” nhiều lắm, e con gái mình chịu không nổi!
Fernando ôm bụng cười:
- Lạy Chúa tôi! Ai mà đồn ẩu quá vậy nè! Sao em không nói cho mẹ biết toàn là em rượt anh thôi!
T