
ba cô thì thở dài não nuột. Mẹ Fernando đanh mặt lại, Fernando cũng hình sự
không kém. Chỉ có cha Fernando là vẫn bình tĩnh nhìn mọi người bằng cặp
mắt hơi buồn bã. Lúc trao nhẫn, Kim còn có cảm giác Fernando ấn mạnh vào tay cô “dằn mặt” làm Kim cũng tranh thủ bấu vào tay anh một cái rõ đau
trả miếng. Hai người chợt nhìn nhau mỉm cười kín đáo. Họ đã vội vã tìm
mua nhẫn vào buổi sáng Kim từ New York bay về Oxford.
Xong lễ chẳng ai buồn ăn uống gì. Thụy Vũ và chị Kim phải thay mặt
“đàng gái” mời cha mẹ Fernando cầm chén lên. Mẹ Kim đột ngột nói một câu làm rụng rời mọi người: “Sanh con ra, nuôi nó nên người, chưa bao giờ
tôi tưởng tượng nổi con gái yêu của mình phải làm lễ đính hôn trong
không khí kỳ cục với một người nước ngoài như vầy!”. Mẹ Fernando tái
mét, run giọng độp lại: “Tôi cũng chưa bao giờ ngờ thằng con mạnh mẽ của mình lại có lúc quì lụy để có thể cưới vợ theo cái kiểu quái lạ này!”.
Thụy Vũ nhìn Fernando gần vượt khỏi sự tự chủ của mình, chị đột ngột
thốt lên một câu cứu vãn tình hình: “Chồng Việt Nam làm được cái gì thì
Fernando cũng làm được cái đó!”. Câu nói ngô nghê của Thụy Vũ làm mọi
người dù đang căng thẳng phải phì cười. Nhưng Fernando thấy khó chịu ra
mặt.
Fernando kéo Kim ra ngoài, lộ rõ vẻ bực bội: “Nếu biết nhà em kiêu
hãnh đến thế này, anh không thèm lấy em đâu! Anh cũng có lòng tự trọng
chứ! Lễ đính hôn gì mà ngột ngạt như đưa đám! Không có ý nghĩa gì hết,
không có nhà thờ cũng chẳng có một lời chúc tụng. Vậy em bắt anh về làm
chi?”. Kim bực bội quát lại: “Bộ anh tưởng em thèm lấy anh lắm hả? Em
cũng đâu ngờ nhà em cổ hủ dữ vậy!”. Đột nhiên họ thấy cha Fernando đi
đến nhìn mình nghiêm khắc, rồi lần đầu tiên, ông phát biểu bằng thứ
tiếng Anh chuẩn xác: “Mới trải qua có chút thử thách mà đã vội sờn lòng, sao dám hứa sẽ sống bên nhau trọn đời chứ?”. Fernando có vẻ sợ cha, anh giật mình vội kéo Kim vào sát người rồi quay vô phòng tiệc. Đến cuối
buổi tiệc im ắng nghe cả tiếng máy lạnh chạy, đột nhiên ba Kim mở lời
mời cha mẹ Fernando và anh về nhà mình ở “Cho chúng tôi tiện chăm sóc
ông bà những ngày ở Việt Nam. Mọi người không cần ở khách sạn nữa! Chúng ta cùng một gia đình rồi mà!”. Mẹ Fernando ngớ ra, không thốt nổi nên
lời. Cha anh phải đứng dậy cảm ơn và nói đồng ý.
Buổi tối, lúc Fernando đang quạu quọ nằm chèo queo trên giường, Kim
luồn vô phòng anh khóa cửa lại. Fernando giật mình xua tay đuổi: “Em đi
ra đi! Mẹ em mà thấy chắc giết anh đó!”. Lần đầu tiên từ lúc Fernando
qua Việt Nam, giờ họ mới được ở một mình bên nhau. Kim càng bạo dạn nhảy vào lòng Fernando, anh càng sợ hãi đẩy cô ra: “Em làm ơn đừng có hại
anh được không? Anh không dám đụng vô người em đâu! Coi chừng mẹ em đi
tìm mà không thấy biết em vô phòng anh dám cầm dao nhào vô lắm!”. Kim
nghĩ Fernando trêu đùa nhưng mãi một lúc sau anh vẫn xua Kim như hủi làm cô bực bội quát: “Anh làm cái gì vậy? Em còn gì để mất đâu?”. Có lẽ cô
nói hơi cao giọng nên đột nhiên hai người nghe mẹ Kim gọi: “Nhi! Con đâu rồi? Xuống dẫn cha mẹ Fernando đi dạo nè!”. Mặt Fernando xanh mét, anh
không hiểu mẹ Kim nói gì mà nhắc đến tên mình. Chưa bao giờ Kim thấy anh kinh sợ đến như vậy. Cô nén cười, thì thầm: “Anh ở yên chờ em nhe, em
quay lại liền!”.
Kim ra hành lang, ngoắc tay gọi chị gái lại: “Em trốn đây, chị đưa
mọi người đi dùm em đi! Nói em và Fernando bị mệt. Đi càng lâu càng tốt
nghe!”. Hẳn vẫn còn nhớ ơn những lần đi chơi về khuya được Kim ra mở
cổng và làm bồ câu đưa thư hẹn hò với cùng lúc nhiều đối tượng, chị Kim
gật đầu trấn an: “Thôi được rồi! Khổ ghê vậy đó!”. Kim quay lại phòng
Fernando nhưng anh đã “trấn thủ”, khóa chặt cửa lại nhất định không cho
Kim vào. Cô điên tiết hết dỗ ngọt đến dọa nạt, anh vẫn cương quyết nói
một câu gọn lỏn: “Không!”. Cuối cùng Kim tự thấy mình vẫn còn lòng tự
trọng, cô quyết định rút lui, giọng sũng nước “Anh đối xử với em vậy đó
hả?” rồi bỏ chạy về phòng. Kim không khóa cửa lại vì biết thế nào
Fernando cũng sang tìm. Quả thật, anh xộc vào như một cơn lốc rồi bế cô
sang phòng mình. Kim hạnh phúc nghe Fernando thì thầm “Anh nhớ em kinh
khủng!” rồi vội vã hôn lên môi cô với tất cả tình yêu dồn nén bị mẹ Kim
“chia cắt” mấy ngày qua.
Gia đình Fernando ở lại Sài Gòn chơi một tuần. Không khí hai bên dần
bớt ngột ngạt, đôi khi hai bà mẹ còn nắm tay nhau thân tình đi mua sắm.
Trong những buổi cơm tối thong thả, hai người cha trao đổi với nhau về
lịch sữ và xã hội của hai dân tộc. Thì ra Bồ Đào Nha tuy có một quá khứ
lẫy lừng nhưng đã tự đóng cửa cô lập mình với thế giới trong nhiều thế
kỷ đến nỗi năm 1986 khi gia nhập liên minh châu Âu, đất nước này là
thành viên nghèo nhất. Dân Bồ Đào Nha cũng di cư khắp nơi trên thế giới
tìm kế sinh nhai từ những thế kỷ trước sang Braxin và các thuộc địa cho
đến sau các thế chiến ở những nước phát triển như Mỹ, Úc, Anh, Pháp. Đột nhiên mẹ Fernando thêm vào lời chồng: “Người Bồ Đào Nha cũng như Việt
Nam, không thích kết hôn với người nước ngoài. Mấy người sống xa tổ quốc nhưng vẫn cố gắng lập gia đình giữa người B