
àu có, xung quanh là cây xanh được chăm
chút, những bồn phun nước mát mẻ trông giống như một resort sang trọng.
Fernando chỉ tay ra một hồ bơi rộng kinh khủng, chiều dài cũng phải đến
hai trăm mét: “Ở đây em muốn đi bơi lúc nào cũng được, chỉ thiếu có đối
tác Mauricio của em thôi!”. Kim không thèm trả lời, cô hơi mệt sau
chuyến bay dài, đã lâu rồi cô không nghĩ đến Mauricio nữa mà phải khổ sở trốn tránh chạm mặt David, dù ngay cả trong những giấc mơ. NewYork to
lớn với những căn nhà chọc trời không làm Kim thấy thích. Căn hộ của
Fernando trên tầng ba mươi nhưng đi thang máy bằng kính trong suốt chỉ
mất vài dây. Kim ngơ ngác thấy căn hộ bài trí sang trọng, rộng rãi và
tươm tất như trong khách sạn năm sao. Xunh quanh đều là kính, kéo màn ra có thể thấy New York cả ba mặt. Fernando dường như hiểu ý Kim: “Của
người ta thuê cho anh, anh không trả đồng nào hết! Mỗi ngày đều có người đến lau chùi. Xe của anh cũng của người ta cấp!”. Kim nghĩ hẳn vị trí
của Fernando cũng quan trọng lắm. Nếu là cô, dù đang yếu đương mãnh liệt bao nhiêu cũng sẽ đồng ý sang đây vì được đãi ngộ kinh khủng như thế
này.
Kim mỉm cười nhìn thấy hình mình đặt trên kệ trong phòng khách.
Fernando đã chụp cô đứng trên đại lộ “Tự do” ở Lisbon với vẻ mặt phụng
phịu rất “Kim”. Anh dẫn Kim vào phòng ngủ, nói cô có mệt thì nghỉ một
chút rồi ra ăn tối. Kim bật cười nhìn tấm hình mẹ Fernando chụp lén hai
người treo trên tường. Lúc ở Lisbon, dù đang trước mặt bao nhiều người,
Fernando vẫn hay tự nhiên âu yếm cô. Mẹ anh “chộp” được tấm hình này lúc anh đưa tay vuốt tóc Kim còn cô thì đang có vẻ rất rụt rè bị anh nựng
nịu trước mặt gia đình.
- Em tìm cái gì?- Fernando ngơ ngác hỏi khi thấy Kim đi khắp nhà nhìn quanh quất- Em cần cái gì?
- Em tìm hình của con mèo Lousiana!- Kim làm bộ tỉnh bơ tiếp tục tìm- Hình “người yêu” của anh đó!
Fernando phì cười bế thốc Kim vào giường, nói thôi cô không cần tìm
vô ích, biết cô ghen tuông vớ vẩn, anh dẹp hình con mèo vô …….nhà vệ
sinh rồi. Fernando không ngờ anh làm Kim sung sướng vì điều này, cô ôm
ghì cổ anh nói “Em biết anh yêu em hơn nó! Em không sống được đâu nếu
thiếu anh!”, làm Fernando cảm động trước cái vẻ yếu đuối của cô.
- Hình như em mệt phải không?- Fernando nhẹ nhàng hỏi sau những nụ hôn âu yếm không được Kim đáp lại nhiệt tình- Thôi em ngủ đi!
Kim ậm ừ:
- Em mệt! Tự nhiên em thấy nhớ nhà!
Fernando ngạc nhiên:
- Nhà nào?
- Nhà em, nhà ở Việt Nam… Tháng bảy em sẽ về thăm gia đình! Hai năm
rồi….. Không thể nào ba mẹ em tưởng tượng nổi đứa con gái út lúc nào
cũng núp trong vòng tay mình lại đi một chuyến dường như không muốn về.
- Em hứa rồi đó, cho anh về nữa- Fernando ôm Kim vào lòng âu yếm- Anh tò mò muốn biết gia đình em thế nào mà có một cô con gái “ngộ nghĩnh”
như em!
Kim im lặnh không đáp. Chưa bao giờ cô dám thú nhận với gia đình mình có bạn trai rồi, lại là một người phương Tây. Kim có viết email kể với
mẹ cô về Fernando, như một người thấy giúp cô trong học tập. Lúc giận
dỗi bỏ nhau dạo anh mơi đi Mỹ, Kim viết “Con không thèm cần ai hết vẫn
có thể sống tốt!” làm mẹ cô “đánh hơi” được.Bà cố răn đe trong sự tuyệt
vọng biết con gái đã vượt ra khỏi vòng tay mình: “Ráng giữ mình nghe
con, sống không gần gia đình ở nơi xa lạ như vậy, mẹ lo quá! Con là con
vàng con bạc của mẹ, gia đình mình có gia phong lễ giáo, nếu ai mà nói
xấu con, mẹ không sống nổi đâu!”. Mẹ cô là giáo viên cấp hai, suốt đời
chỉ biết chăm sóc dạy dỗ con cái, sống với niềm hãnh diện các con đem
lại. Lúc này khi Kim báo tin sang Mỹ thăm bạn, mẹ cô biết ngay cô sang
tìm Fernando. Bà rên rỉ trong email: “Biết con yếu đuối như vậy thà
trước kia không cho đi du học còn hơn! Tại sao để bị sa đà vô những
truyện như vậy chứ! Con mà hư rồi chắc mẹ chết mất!” làm im buồn lòng
không muốn đi nữa. Nhưng Fernando đã mưa vé máy bay gửi về, làm thủ tục
xin visa cho cô và xin nghỉ phép để có thời gian chăm sóc cô nên cô
không dám chọc giận anh.
Fernando bật đèn nhìn Kim lo lắng:
- Sao em không ngủ? Em đói bụng không? Anh có nấu súp cho em nhưng thấy em mệt không ăn nên anh cũng không ăn!
- Không… không đói!- Kim ú ớ- Anh ăn đi!
- Em ngồi dậy ăn một chút đi!- Fernando nài nỉ- Sao qua thăm anh mà
thấy em buồn bã quá! Dạo này có bị ai ăn hiếp nữa không? Thôi sang đây
“đì” lại anh trả thù người ta cũng được!
Kim bật cười cô ôm cổ Fernando, thú nhận: “Anh không biết em khổ sở
thế nào khi yêu anh đâu!”. Nhìn nụ cười hài lòng của Fernando, Kim biết
chắc quả thật anh không hiểu gì. Làm sao một người kiêu hãnh như
Fernando có thể tưởng tượng nổi gia đình Kim sẽ khó chấp nhận anh và cô
đã phải che dấu mối quan hệ của hai người như thể yêu phải một đối tượng đầu trộm đuôi cướp.
Fernando đã kéo được Kim vào bếp, bắt cô ăn một chút súp. Thấy Kim
nuốt khó nhọc quá, anh đề nghị gọi điện cho nhà hàng đem đến món gì đó
hấp dẫn hơn. Cô nói thèm pizza, Fernando đồng ý. Kim ngại phải chờ lâu
nhưng anh xua tay cười: “Ở New York gọi pizza còn nhanh hơn cả xe cấp
cứu. Không lâu như bên châu Âu đâu!”. Chi