XtGem Forum catalog
Oxford Thương Yêu

Oxford Thương Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323135

Bình chọn: 9.00/10/313 lượt.

g khi cô bật lên cười thoải mái thì anh đưa tay ra hiệu giảm bớt “volume” lại.

- Em và Fernando bắt đầu yêu nhau từ khi nào vậy? – Đột nhiên David

hỏi một chuyện khá riêng tư mà dân Anh hầu như luôn tránh – Sao trước đó anh không nghe em kể?

- Anh ta dạy em học, lúc đầu cũng chỉ vì giáo sư Baddley yêu cầu thôi – Kim đều giọng, thấy hơi bực vì David quan tâm đến chuyện riêng của

mình – Sau đó, em thấy Fernando hết lòng vì em, nên em… nên em yêu anh

ta. Tóm lại là em yêu Fernando trước. Hồi mùa thu năm ngoái khi em bảo

vệ xong luận văn và được giáo sư Portlock đề nghị ở lại Oxford làm việc, Fernando cho hay sẽ sang Mỹ. Em… em nghĩ anh ta không yêu em nhiều nên

mới đồng ý đi. Em đã rất giận và cắt đứt mọi liên hệ với Fernando. Nhưng Giáng sinh anh ta quay về Oxford tìm em. Em biết là mình đã sai và… và

tụi em đã quay lại với nhau.

David nhìn sâu vào mắt Kim:

- Vậy nếu trước Giáng sinh có người tỏ tình với em thì Fernando còn cơ hội quay lại không? Em nói thẳng đi!

- Cũng còn tùy người đó là ai! – Kim lúng túng trả lời nước đôi.

- Anh không thấy Fernando và em hợp nhau – David thẳng thắn – Anh

nghĩ… chắc em bị Fernando… ăn hiếp dữ lắm! Anh ta nổi tiếng nghiêm khắc!

Kim đổi đề tài:

- Tức cười quá! Một người dễ thương như giáo sư Baddley thì có trợ lý “cà chớn” như Fernando, còn một người khắc nghiệt như giáo sư Portlock

thì lại có trợ lý hiền lành như anh.

- Sao chưa bao giờ anh gặp em trong suốt thời gian em học Cao học? –

David thắc mắc – Em không bao giờ vào văn phòng giáo sư Portlock hỏi tài liệu sao?

- Có chứ! Tại anh không để ý đến em! Em chỉ là một sinh viên bình

thường trong hàng trăm sinh viên khác anh gặp hàng ngày – Kim bật cười – Mà em cũng ít “lai vãng” chỗ văn phòng Portlock. Còn giáo sư Baddley

quan tâm đến em ngay từ những ngày đầu. Nếu không nhờ thầy, Fernando

cũng chẳng thèm đoái hoài gì đến em đâu. Anh ta như phát-xít. Nhưng mà…

thật ra cũng “giơ cao đánh khẽ thôi”!

David lại thắc mắc một cách rất “vô duyên”:

- Anh ta yêu em thật sao? Anh không tưởng tượng nổi. Tại sao lại là em chứ?

Kim bắt đầu bực:

- Tại sao không? Em biết Fernando có nhiều cô gái thích, nhưng em cũng đâu có thèm chạy theo anh ta!

- Anh xin lỗi! – David lúng túng – Ý anh nói, em yêu Fernando thật sao? Anh ta…

Kim đứng lên có ý tiễn David ra, cô bực bội vì những câu hỏi không tế nhị của anh. Chẳng lẽ cô phải ngồi suốt đêm kể lể dông dài chuyện tình

của mình với Fernando cho David phân tích chi li? Quả anh không nhiều

kinh nghiệm lắm trên tình trường nên thắc mắc những chuyện không sao

giải thích nổi. David nhận ra mình làm Kim phật ý, anh đành buồn bã đứng dậy chậm rãi đi về phía cửa.

Trước khi hoàn toàn ra đến bên ngoài, đột nhiên David quay lại ôm lấy bờ vai Kim và hôn lên môi cô vội vã. Cô bối rối nửa muốn xô anh ra nửa

muốn để yên vì sợ làm anh ngượng. David khá vụng về với nụ hôn bất chợt

như thể lần đầu anh biết yêu, và vì thế, Kim nhận ra anh đang rất xúc

động. Bất thình lình mẹ David xuất hiện ngoài hành lang và lúng túng kêu lên: “Ồ! Xin lỗi!”. David buông Kim ra, anh không dám nhìn mặt ai,

miệng bật ra “Xin lỗi!” rồi lủi về phòng mình đóng cửa lại.

Kim thở dài quay vào phòng, lòng nặng trĩu nỗi niềm “được yêu” bất

đắc dĩ. Mấy ngày nay ở cùng gia đình David, mẹ anh tuy biết cô chưa phải là bạn gái anh nhưng hẳn tâm tư con trai bà như thế nào chắc bà đã nhận ra. Mẹ David vốn chân chất nên để lộ nhiều câu tâm sự, bà nói anh thân

thiện với mọi người nhưng vô cùng nhút nhát trước các cô gái, lúc nào

cũng lo học hành và làm việc nên đã trên ba mươi vẫn chưa có mối tình

nào sâu đậm. “Nhưng con trai bác chân tình lắm – Mẹ David tự hào – Không yêu thì thôi, chứ đã yêu là suốt đời chung thủy”. Kim bật cười, làm ra

vẻ vô tư: “Rồi David sẽ cho bác một nàng dâu dễ thương!”. Cô thấy Daivd

đang đỏ mặt, xua tay van mẹ mình đừng nói nữa.

Chiều chủ nhật, David và Kim quay về Oxford. Khi cha mẹ anh nói câu

hẹn gặp lại, Kim gượng cười gật đầu đồng ý nhưng cô biết chắc mình không dám quay lại ngôi nhà ấm cúng này. Kim vờ quên đi nụ hôn bất chợt của

David tối qua và anh cũng không muốn đề cập đến. Hai người tiếp tục kể

chuyện cười nhưng chẳng ai cười nổi, đoạn đường về lại Oxford xa vời

vợi. Kim tự hỏi làm sao hai người có thể gặp mặt nhau hàng ngày trong

văn phòng sau những gì David đã thổ lộ. Nếu David không phải là người

đến sau, hẳn cô sẽ rất hạnh phúc được đón nhận tình cảm chân thành của

anh. Nhưng giờ đây, Kim chỉ mong mùa xuân mau đến để được sang New York

thăm Fernando vào kỳ nghỉ lễ Phục sinh như anh đã lên lịch hẹn hò.

Fernando gần như phát cuồng được gặp lại Kim, anh ôm ghì lấy cô hôn

thắm thiết giữa phi trường đông đúc rồi chở cô về căn hộ của mình trong

một tâm trạng phấn khích đến mức cô cứ sợ tai nạn xảy ra. Kim không hiểu sao thấy mình bình thản hơn, thậm chí còn phát ngượng trước vẻ nồng

nhiệt thái quá của Fernando. Kim ái ngại nghĩ về Việt Nam mà xoắn xuýt

kiều này chắc gia đình cô không chấp nhận nổi. Căn hộ của Fernando nằm

trong một khu phố yên tĩnh và gi