
lớn vương tử vội vã đều dưới áp lực cưới công chúa chân chính.
“Sau khi trở về thu dọn đồ đơn giản một chút, sáng mai trở về thành
phố.” Đường Diệp Hoa mang cô trở về, vì thứ nhất là nghe cô nói đến nhớ
nhà, thứ hai anh cũng muốn thăm cha mẹ của Liêu Bắc Bắc một chút, nếu
không nha đầu này vĩnh viễn không tin anh là chân thành.
“Thiệt hay giả? ” Liêu Bắc Bắc ngước lên khuôn mặt tươi cười vui sướng, đầy trong đầu cũng là nhớ thương cha mẹ.
“Đương nhiên là thật, anh lúc nào lừa gạt em rồi? ” Anh không để mất thời cơ hỏi ngược lại.
Liêu Bắc Bắc hí mắt cười một tiếng, theo bản năng nhìn về phía Đường
Diệp Trạch, Đường Diệp Trạch buông thõng đôi mắt, một bộ dáng không đếm
xỉa đến.
Cô cho là anh đang suy tư vấn đề, không có đi quấy rầy, tiện đà gắp
mấy món ăn cho Đường Diệp Hoa: “Công ty thật có tình người nha. Hắc
hắc.”
Đường Diệp Hoa liếc cô một cái, gõ mặt bàn gọi Đường Diệp Trạch: “Em
nói xem anh đã nhìn trúng cô gái này cái gì? Nịnh nọt cũng không biết gõ đúng chỗ.”
Đường Diệp Trạch nâng đôi mắt xa xăm lên, nhưng cười không nói, trong mắt hiện lên một tia cô đơn không dễ dàng phát giác.
Liêu Bắc Bắc khờ khạo cười một tiếng, cảm giác bị thích cũng không
phải không tốt, chỉ là cô không hiểu được chuyện hưởng thụ niềm vui thú
trong đó, sợ giao ra thật lòng sau này sẽ đổi lấy vẻ cười nhạo lạnh như
băng.
Sau khi cơm nước xong, Đường Diệp Hoa muốn đi gặp một vị khách quan
trọng, nên sau khi cẩn thận suy nghĩ, anh mang theo Triệu Diệu có năng
lực làm việc mạnh hơn, tạm thời để lại Liêu Bắc Bắc cho Đường Diệp
Trạch, bảo cô giúp anh làm việc lặt vặt.
Lúc ra cửa chỉ mang theo một chiếc xe, vì vậy Đường Diệp Trạch cùng Liêu Bắc Bắc chỉ có thể ngồi xe gắn máy trở về nhà tập thể.
Liêu Bắc Bắc vừa nghĩ tới lập tức sẽ được về nhà, nên muốn mua một
chút đặc sản địa phương cho cha mẹ. Vì thế, hai người đi bộ tới một chợ
lớn nồng đậm mùi hải sản.
Địa ốc Đường thị đầu tư vào, đã kéo khách du lịch đến địa phương này, mặc dù công trình chưa xong còn không có chính thức bán ra, nhưng mà du khách ngoại lai càng ngày càng tăng, nên trong chợ tiếng người lại càng ồn ào.
Chợ ở cách bờ biển không xa, nên du khách có thể mua được hải sản tươi ngon nhất.
Lúc Liêu Bắc Bắc đứng ở trước quầy hàng chọn lựa cá tươi, lại phát hiện không thấy Đường Diệp Trạch.
Cô kiễng mũi chân, nhìn khắp bốn phía tìm kiếm thân ảnh Đường Diệp
Trạch, rất nhanh, ở trên một chiếc đài cao bằng gỗ thấy được đôi giày
tây của Đường Diệp Trạch.
Trên đài gỗ máu loang lổ, chỉ thấy một con cá mập con dài chừng 1
thước bị treo ngược ở trên giá gỗ, con cá mập con hoảng sợ đong đưa vây
đuôi, mà trong tay ngư dân đang giơ lưỡi dao tàn sát, đang hét lớn một
tiếng gọi anh vội vàng rời đi đài gỗ.
Thấy thế, Liêu Bắc Bắc hết sức khẩn cấp chạy tới, che ở giữa ngư dân
cùng Đường Diệp Trạch, cô liên tục hướng ngư dân cúi người tạ lỗi, bởi
vì Đường Diệp Trạch đang bảo vệ con cá mập con, không để cho ngư dân cắt lấy vây cá.
Liêu Bắc Bắc kinh hãi thấy ngư dân kia đang tức giận đến sắp điên vừa hô vừa vung con dao, cô vội vã túm lấy cánh tay của ngư dân, nhẹ giọng
nhẹ lời: “Anh à, anh trước tiên đem dao để xuống, có việc gì từ từ nói.”
“Người đàn ông của cô bị chuyện gì vậy hả? Con cá này có cho bao
nhiêu tiền cũng không bán.” Người cha già của ngư dân làm đại thọ tám
mươi, ông ấy nói rõ là muốn ăn vây cá.
Liêu Bắc Bắc không biết phải làm sao, liền duỗi tay kéo Đường Diệp Trạch: “Đi thôi đi thôi, anh đừng tùy hứng như vậy.”
“Vây cá không có mùi vị cũng không có công hiệu làm thuốc, nhưng cá
mập bởi vì bị con người tùy ý giết chóc mà số lượng giảm mạnh. Chúng ta
sống được là nhờ dưỡng khí, bảy mươi phần trăm là do sinh vật phù du
trong hải dương cung cấp, cá mập một khi bị tuyệt chủng, sẽ mất kẻ địch
trời sinh để khống chế những sinh vật khác, như vậy chúng nó sẽ ở trong
biển sẽ cắn nuốt số lượng lớn sinh vật phù du, hệ thống sinh thái của
đại dương trên trái đất là quan trọng nhất. Nếu như người người đều vì
chúc thọ mà giết cá mập, thì chúng ta chẳng khác nào tự sát.” cảm xúc
của Đường Diệp Trạch hơi có vẻ kích động. Nếu đã để cho anh nhìn thấy,
thì anh nhất định phải ngăn cản.
Liêu Bắc Bắc chưa từng nhìn thấy Đường Diệp Trạch tức giận như thế,
cô nhìn về phía cá mập con, ánh mắt nó phảng phất như như đang chảy nước mắt, liên tưởng đến một bức ảnh mình nhìn thấy ở trên mạng mà giật
mình, những hình ảnh bắt giết động vật này, khiến tâm tình càng trở nên
nặng nề.
“Anh là người thành phố ít hù dọa người đi, con cá mập này là tôi bắt được, chết sống là do tôi nói. Chuyện cá mập cắn chết người còn thiếu
sao? Anh đừng ở trước mặt tôi giả bộ là người lương thiện.” Ngư dân trợn mắt trừng trừng.
“Bất kể anh tin hay không tin, phần lớn cá mập đều không phải là kẻ
địch của loài người. Bọn chúng nó còn e ngại loài người hơn. Theo thống
kê, chia đều hàng năm, người bị cá mập cắn chết có chừng năm người
thôi.” Đường Diệp Trạch đứng lên, từ trong bóp da rút ra một xấp nhân
dân tệ, thái độ cường ngạnh nói: “Con cá mập này anh bán cũng