
mãi không thuê anh.”
“Được a, anh không cho tôi đường sống, tôi cũng sẽ không cho anh sống dễ chịu. Cùng lắm thì đồng quy vu tận.” Tiếng Phan Hiểu Bác gầm gừ vang dội cả nhà hàng.
“Tùy anh, nhưng mà nếu như anh còn trêu chọc Liêu Bắc Bắc nữa, thử
ngẫm lại lời tôi nói với anh trước kia.” Đường Diệp Trạch ném thẻ công
tác vào thùng rác, “Niếp Niếp chẳng qua là một đứa trẻ, anh biết rõ hơn
ai hết, đêm đó rốt cuộc mình đã làm gì với Liêu Bắc Bắc, anh đang dùng
một đứa trẻ che dấu tội của anh.”
Bịch một tiếng, Phan Hiểu Bác đẩy Đường Diệp Trạch lên tường, phẫn
uất quát: “Anh có thể ép tôi vào đường cùng, nhưng anh không được làm
nhục tình cảm của tôi đối với Niếp Niếp. Tôi làm tất cả là vì Niếp Niếp. Anh tôi chết oan chết uổng, chị dâu bỏ lại đứa con bốn tuổi chẳng quan
tâm. Tôi vừa làm việc còn phải chăm sóc đứa trẻ khóc sướt mướt, tôi cũng sẽ mệt mỏi, tôi cũng sẽ không chăm sóc nổi. Tôi thừa nhận tôi vội vàng
muốn tìm phụ nữ chăm sóc Niếp Niếp, nhưng mà không có nghĩa là tôi không thích Liêu Bắc Bắc. Nhưng mà cô ta lại lừa ghạt tình cảm của tôi.”
Thấy thế, nhân viên phục vụ rối rít muốn tiến lên khuyên can, Đường
Diệp Trạch ra hiệu dừng bước. Anh đẩy Phan Hiểu Bác đang kề sát người
mình ra, nghiêm mặt nói: “Anh là mối tình đầu của cô ấy, lấy ước mơ bắt
đầu, nhưng lại dùng cơn ác mộng kết thúc. Mỗi khi tôi nghĩ đến những tổn thương anh gây ra cho cô ấy, trong lòng như bị kim đâm nhói. Cứu anh
không phải là ý định của tôi, chỉ là tôi không muốn để máu của Liêu Bắc
Bắc chảy vào thân thể anh.”
Cho dù là cầu xin hay là khóc lóc hối tiếc, cũng không thể nào gợi ra được lòng đồng tình của Đường Diệp Trạch, người sở dĩ tàn nhẫn, là bởi
vì đối phương thương tổn người quan trọng nhất trong lòng chúng ta.
Anh đi về phía bậc thang, bước đi có chút chậm chạp, cũng vào lúc ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt khóc đỏ của Liêu Bắc Bắc.
Kể từ giây phút vừa gặp phải Phan Hiểu Bác, Liêu Bắc Bắc liền bắt đầu lo lắng, e sợ Phan Hiểu Bác bịa đặt sinh sự trước mặt Đường Diệp Trạch, cho nên nói dối đi phòng vệ sinh trốn ở cửa cầu thang chờ Đường Diệp
Trạch lên tầng.
“Đều nghe được rồi?” Đường Diệp Trạch ngẩng đầu nhìn cô phía trên cầu thang. Vẻ mặt tức giận đã được thay thế bởi nụ cười.
Lúc này, Phan Hiểu Bác vội vã đuổi theo tới đây, Đường Diệp Trạch
cũng không quay đầu lại, giơ tay lên ngăn cản đường đi của anh ta.
Liêu Bắc Bắc lau nước mắt, nghe được tiếng nói tận đáy lòng của Phan
Hiểu Bác, rốt cục cô như mới tỉnh từ trong mộng, nhưng mà, đáp án như
vậy cũng khiến trong lòng cô dễ chịu một chút, ít nhất Phan Hiểu Bác còn chưa mất nhân tính đối với thân nhân. Nhưng đối với cô, khi mà bản thân chịu đựng sự tổn thương tột đỉnh, cô lại giống một kẻ nhát gan trốn
đông trốn tay, dưới sự bảo vệ của người khác, cô quá nhu nhược rồi, hèn
nhát đến nỗi khiến bản thân mình cũng tự thấy chán ghét.
Nghĩ như vậy, Liêu Bắc Bắc đi xuống cầu thang, vòng qua Đường Diệp
Trạch, lần đầu tiên dũng cảm nhìn thẳng vào hai mắt Phan Hiểu Bác.
“Phan Hiểu Bác, cám ơn anh đã dạy tôi làm thế nào phân rõ thật lòng
và giả vờ. Xin đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, cũng đừng quấy rầy
bạn bè tôi, từ nay về sau, coi như không quen biết. Nếu như anh tiếp tục tiến hành công kích nhân phẩm của tôi, tôi sẽ kiện anh tội phỉ báng.
Một khi ầm ĩ lên tòa án, người xấu mặt chắc chắn sẽ không phải là tôi.”
Phan Hiểu Bác nhìn Liêu Bắc Bắc với bộ dạng chắc chắn, thế nhưng một
chữ cũng nói không ra. Cô y tá nhỏ chọc chọc sống lưng Phan Hiểu Bác,
Phan Hiểu Bác quay đầu lại, còn chưa kịp phản ứng, liền ăn một cái bạt
tai vang dội. Cô y tá nhỏ nổi giận đùng đùng nói: “Người đàn ông này
thật khiến tôi buồn nôn. May mà tôi còn chưa tiếp nhận lời theo đuổi của anh, thèm vào.” Nói xong, cô ta liền cầm túi rời đi rồi.
Phan Hiểu Bác bụm gò má, đần độn quay đầu, sự thản nhiên và đủ loại
dấu hiệu của Liêu Bắc Bắc không thể không khiến anh ta nghi ngờ trong
lòng mình có phải tối tăm quá rồi không. Anh ta thấy Liêu Bắc Bắc xoay
người lên tầng, thái độ nhanh chóng đảo ngược, sốt ruột mà nhẹ giọng
hỏi: “Chờ một chút Liêu Bắc Bắc. Tôi thật là mối tình đầu của cô sao?”
Liêu Bắc Bắc dừng bước, chần chờ chốc lát, cô mới từ từ xoay người
lại, khóe miệng cong lên thành một nụ cười dịu dàng: “Thật xin lỗi, mối
tình đầu của tôi đã dành cho người khác vào năm mười bốn tuổi, nụ hôn
đầu tiên cũng không phải của anh, tạm biệt, chăm sóc Niếp Niếp cẩn thận, con bé rất cần anh.”
Nói xong, cô kéo tay Đường Diệp Trạch, nghiêng đầu cười một tiếng, “Đi ăn cơm đi, tôi đói bụng.”
Gắng sức bước bước dũng cảm đầu tiên, mới phát hiện mình có thể giải
quyết rất nhiều vấn đề, cô dỡ mặt xuống, không khỏi trở nên nhẹ nhõm
hơn.
Đường Diệp Trạch nhìn chăm chú vào một đôi tay đang nắm nhau, trí nhớ dâng lên như thủy triều —— năm mười bốn tuổi, không phải là lúc cô đang học lớp tám? Anh còn nhớ rõ, lúc ấy cô cười ngọt ngào, vẫy vẫy tay với
mình, vừa chạy vừa nói, mặc dù chúng ta không quen biết, nhưng mà em rất thích anh, nhớ kỹ tên em nhé, em tên là Liêu Bắc Bắc, lớp số