
rên xe còn những cục gạch đỏ au, mà bọn
nhỏ chừng mười tuổi, tề tâm hợp lực đẩy tấm ván gỗ của xe. Có thể thấy,
lái xe cũng hết hai giờ, bọn họ đi đường núi, nhưng mà, mặc dù rất cực
khổ, nhưng nụ cười của bọn nhỏ mang theo vô hạn ước mơ.
Liêu Bắc Bắc nghe Đường Diệp Trạch trần thuật sơ qua, không khỏi chắp tay trước ngực, mắt biến thành sao, cô thật lòng nói: “Anh giúp bọn họ
chuyển gạch? Tôi sùng bái anh a.”
Đường Diệp Trạch mím môi cười một tiếng: “Không cần nghĩ tôi vĩ đại
đến thế, nếu như không giúp đỡ còn không biết bị kẹt đường đến khi nào.”
Lúc này, mấy đứa bé đã nhận ra Đường Diệp Trạch, bọn nhỏ tốp năm tốp
ba vây ở bên cạnh Đường Diệp Trạch, giống như sợ dơ y phục sạnh sẽ của
anh, cho nên dung y phục đầy mụn vá trên người lau lau một chút bàn tay
nhỏ bé, mới nhiệt tình ôm lấy Đường Diệp Trạch, vừa kêu “chú ơi”, vừa
cao giọng kêu thầy giáo trong phòng học.
Đường Diệp Trạch thì ôm lấy hài tử nhỏ nhất trong đám bọn họ, móc ra khăn giấy giúp hài tử lau nước miếng giắt trên khóe miệng.
“Đường tiên sinh, cậu khỏe chứ? Đã lâu không gặp a.” Hiệu trưởng tự
mình chạy ra trước nhà nghênh đón Đường Diệp Trạch. Đường Diệp Trạch để
hài tử xuống, cười cười, đưa tay kéo xe học tập đồ dùng cùng thức ăn
giao cho lão hiệu trưởng, nói: “Đây là đồ dùng học tập công ty chúng tôi đưa cho bọn nhỏ, tôi vừa vặn đi ngang qua bên này, thuận tiện mang
tới.”
Lão hiệu trưởng cầm hai tay Đường Diệp Trạch thật chắc, kích động
nói: “Thật cám ơn, Đường tiên sinh làm công ty nào a? Tôi nhất định phải viết thư cảm tạ Đường tiên sinh.”
Đường Diệp Trạch cười lắc đầu: “Không cần phải khách khí, giúp đỡ sự
nghiệp giáo dục là trách nhiệm của mọi người” Vừa nói, anh móc ra một tờ giấy đã viết trước đó giao cho hiệu trưởng, nói, “Công ty vừa vặn khởi
động cuộc thi khởi động quỹ kế hoạch, nếu như bọn nhỏ có cái gì cần có
thể trực tiếp viết thư cho tôi, tôi sẽ đại biểu công ty mau chóng hoàn
thành nguyện vọng của bọn nhỏ. Bất quá, công ty nói hạng nhất phải kèm
điều kiện, thư yêu cầu tinh tế, nói lưu loát, một phong thơ không vượt
quá ba lỗi chính tả.”
Bọn nhỏ ngửa đầu lắng nghe, nhưng thật giống như có chút không hiểu,
cho nên một hài tử giơ cao hai tay, vội vàng hỏi: “Chú ơi. Nếu như cháu
muốn một trái bóng, cũng có thể viết thư sao?”
Đường Diệp Trạch sờ sờ đầu hài tử, ôn nhu nói: “Dĩ nhiên có thể, chỉ
cần cháu trình bày nguyên nhân cần trái bóng, thì chú có thể giúp cháu
đạt thành tâm nguyện.”
“Ừ. Cháu muốn cùng bạn bè chơi đá bóng, chờ đến lúc trưởng thành có
thể thành niềm vinh quang cho đất nước.” Thằng bé trai nói với vẻ tự tin mười phần .
Đường Diệp Trạch hướng bé giơ ngón tay cái lên: “Có chí khí. Lần sau chú tới sẽ mang cho cháu quả bóng.”
Máy hát này vừa mở ra, cảm xúc hài tử cũng dâng cao theo, các thầy
giáo không khỏi hướng Đường Diệp Trạch quăng tới ánh mắt tán thưởng,
nghĩ thầm, Đường tiên sinh không có làm công việc giáo dục thật là lãng
phí nhân tài a. Dĩ nhiên, tất cả mọi người không biết anh là anh lớn
nhất của giới bất động sản.
Liêu Bắc Bắc thì đứng ở một bên lẳng lặng lắng nghe, cô không biết
tại sao, thấy một màn như vậy rất muốn rơi nước mắt, có lẽ là bị tình
cảnh này lây nhiễm sao. Hơn nữa bỗng nhiên trong lúc đó, cô tựa hồ hiểu một chuyện. Nếu như cô nhớ không lầm, xe Đường Diệp Trạch không dưới
hơn trăm vạn, anh hoàn toàn có thể giống như đại đa số người khác mắt
lạnh lùng bàng quan, nhưng sẳn lòng lái xe cao quý trợ giúp dân thôn kéo gạch. Dĩ nhiên, anh có thể cho những đứa bé này nhiều trợ giúp, nhưng
anh cũng không có nóng lòng quăng bó tiền lớn khoe khoang năng lực của
anh, mà là dùng một loại tình cảm chân thành tha thiết khích lệ những
đứa nhỏ kia tới trường. Làm cho mình, để cho bọn nhỏ khắc sâu cảm nhận
được —— cứu tế cũng không phải cách giải quyết vấn đề, chìa khóa chân
chính thoát khỏi nghèo khó nắm trong tay mình, mỗi người đối với bản
thân mình định ra mục tiêu như thế nào. Nếu như nghĩ anh cũng không dám nghĩ, thì không có tương lai để đi tới rồi.
Đường Diệp Trạch trong lúc vô tình thấy trong mắt cô có lệ quang, thu nụ cười, đi tới trước mặt cô, bên ngoài nhẹ giọng hỏi: “Không thoải
mái?”
Liêu Bắc Bắc lập tức lắc đầu, nước mắt nhanh chóng biến mất, cười lớn nói: “Tri kỷ. Tôi cũng muốn ôm anh.”
Đường Diệp Trạch ngây ngốc, mặc dù làm không rõ nguyên nhân cô muốn ôm mình, nhưng vẫn không quên thân sĩ mở ra hai cánh tay.
Liêu Bắc Bắc vốn chỉ là nghĩ biểu đạt sự sùng bái của mình đối với
anh, không nghĩ tới anh thật sự ngây ngốc đứng ở tại chỗ chờ mình đi
qua, Liêu Bắc Bắc bật cười, kiễng mũi chân, hai tay chụp tới, ôm anh một cái thật thuần khiết.
Hành động này làm bọn nhỏ bướng bỉnh phì cười, xấu hổ ôm mặt, có đứa che miệng cười trộm.
Liêu Bắc Bắc khóe miệng hiện lên một nụ cười tươi sáng, so với những
đứa bé này, thật ra cô có đã đủ nhiều rồi, ừ. Cô muốn thành một phụ nữ
rộng lượng lạc quan, dũng cảm đối mặt với các loại khó khăn.
Đường Diệp Trạch chần chờ chốc lát, lịch sự ôm cô, vốn mang cô tới
đây là vì làm cho cô hiểu —— không xông qua