watch sexy videos at nza-vids!
Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi

Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324800

Bình chọn: 7.5.00/10/480 lượt.

a gặp.”

Mười phút sau, Liêu Bắc Bắc đang cầm một hộp lớn công cụ tạo hình màu tím hướng về tầng cao nhất của nhà tập thể, trong lúc vô tình cô nhìn

thấy hai người vệ sinh đang quét dọn bên cạnh phòng ngủ của Đường Diệp

Trạch, liên tưởng đến nội dung trò chuyện của Đường Diệp Trạch cùng với

người khác, trong lòng liền cảm thấy không được tự nhiên một chút.

Nhân viên an ninh rất có trách nhiệm, đầu tiên xác định thẻ chứng

minh công tác của Liêu Bắc Bắc, sau khi đợi xác định thân phận của cô,

liền lên gõ cửa phòng của Đường Diệp Trạch.

Đường Diệp Trạch mở cửa, nói với an ninh: “Nhớ kỹ cô ấy, Liêu Bắc Bắc, cô ấy có thể tùy ý mà ra vào phòng của tôi.”

“Dạ, Đường tổng giám.” An ninh cúi đầu.

Liêu Bắc Bắc âm thầm huýt sáo một tiếng, Đường Diệp Trạch thật là một tổ hợp thể kỳ diệu mà, có đôi khi cô cảm thấy anh ngu ngốc, có đôi khi

lại cảm thấy uy nghiêm của anh khiến cho người khác phải nghe theo.

Cô là lần đầu tiên bước vào phòng của Đường Diệp Trạch, trong phòng

tràn ngập mùi thuốc màu nhàn nhạt, cô để công cụ xuống, nhìn chung quanh phòng khách, một vài bức tranh phong cảnh giống như đang hiện ra trước

mắt cô, cô đành nhún vai một cái, vốn là đang còn muốn khoe khoang tài

hội họa của cô ở trước mặt Đường Diệp Trạch, nhưng là hiện tại. . . . . .

“Thật đẹp, là do anh vẽ sao?”

“Ừ, vẽ chơi thôi.” Đường Diệp Trạch giải thích đơn giản, tiện tay đem chai nước khoáng đến cho cô, đúng là ánh mắt có sự khác biệt rất lớn

rồi, gió mát thổi vào mặt, biển rộng lớn vô ngần đều được thu hết vào

trong mắt, quả nhiên là tiền nào đồ nấy a.

Lúc này, cô nghe thấy âm thanh máy hút khói dầu, Liêu Bắc Bắc nghe

thấy âm thanh liền dò xét nói: “Ông chủ, anh có thể nấu bếp sao?”

Đường Diệp Trạch buộc tạp dề lên, tay cầm cái chảo có cán lên, nói:

“Tôi phát hiện trong tủ lạnh có hai hộp cơm, vừa đúng lúc có thể làm cơm chiên, chờ một chút.”

Liêu Bắc Bắc đánh giá bộ dạng của anh, bật cười, anh xỏ qua không

phải là tạp dề dùng để nấu nướng, bởi vì trên cái tạp đề màu trắng kia

dính đầy thuốc màu, cô bước nhanh về phía phòng bếp, nhìn thấy anh đang

vụng về đánh trứng, trước tiên cô rửa sạch hai tay, sau đó nhận lấy dụng cụ đánh trứng trong tay của anh, xua đuổi nói: “Để tôi, anh đi ra

ngoài, đi ra ngoài.”

“Ừ.” Đường Diệp Trạch nâng vỏ trứng gà, hồi lâu cũng không tìm được thùng rác ở đâu.

Liêu Bắc Bắc kéo cái thùng rác đang lẩn trốn dưới cái tủ bát, trêu

chọc nói: “Nè, thân là ông chủ nhà, lại không biết bố trí phòng bếp như

thế nào, chậc chậc ——”

Đường Diệp Trạch cười xấu hổ. Liêu Bắc Bắc thì ngại anh vướng chân vướng tay, đem anh đẩy ra khỏi phòng bếp.

Đường Diệp Trạch mở thiết bị hút khí lên, sau đó đứng ở trước thùng

dụng cụ nhìn một chút, vừa tìm kiếm cái hộp đựng bộ dụng cụ trà, lựa ra

mấy tờ giấy hồng cùng một thanh dao rọc giấy, ngồi ở trước bàn trà trang trí lên cái thùng quyên tiền.

Âm thanh vui mừng dịu dàng quanh co quẩn trong phòng, gió nhẹ lay động rèm cửa sổ. . . . . .

Liêu Bắc Bắc ở trong phòng bếp nấu cơm, Đường Diệp Trạch trong phòng

khách bận rộn, bọn họ đều không hẹn mà nhẹ nhàng cười một tiếng.

Đang lúc này, điện thoại của Liêu Bắc Bắc nhận được một tin nhắn —— Phan Hiểu Bác: hôm nay có thể gặp mặt không?

Liêu Bắc Bắc giật mình, quay trở về thực tế, sau khi hít sâu một hơi, trả lời: có thể, xế chiều em sẽ trở về quyên tiền, bất quá, em sẽ cùng

đi với anh.

Phan Hiểu Bác: quyên tiền sao? Công ty của bọn em xảy ra chuyện gì sao?

Liêu Bắc Bắc: không phải là chuyện của công ty, là quyên góp thành tâm, vài ba câu cũng không thể nói hết, em đang nấu cơm.

Phan Hiểu Bác: a, được. Vậy em ăn nhiều một chút, đói bụng sẽ khiến anh đau lòng .

Liêu Bắc Bắc xấu hổ đôi mắt rũ xuống, có bạn trai thật tốt, quả thật rất thân thiết mà.

Trước bàn ăn, Liêu Bắc Bắc nắm cái muỗng, hết sức chăm chú nhìn vẻ

mặt của Đường Diệp Trạch, phảng phất đang chờ đợi chuyên gia bình luận

thức ăn có ngon hay không đây.

Đường Diệp Trạch tự nhiên không biết cô đang chờ đợi được khen ngợi

hay bị chê bai, một ngụm lại một ngụm, ăn đã gần nửa khay rồi nhưng thấy cô vẫn chưa động muỗng nào, anh ngây ngốc, hỏi: “Làm sao cô không ăn?

Tôi ăn no rồi.”

Liêu Bắc Bắc khuôn mặt hắc tuyến, vẻ mặt cô không thay đổi múc một

muỗng lớn, nhét vào trong miệng, cảm thấy mùi vị không đúng, cho nên cô

liền che miệng chạy hướng vào phòng bếp, nhổ ra xong liền chạy đến chất

vấn Đường Diệp Trạch: “Anh tại sao không nói cho tôi biết việc tôi đem

đường biến thành muối hả?”

Đường Diệp Trạch thu liễm nụ cười lại , nói: “Tôi đã nói cho cô biết rồi còn gì, tôi đối với mùi vị không có cảm giác.”

Liêu Bắc Bắc vậy mà há hốc mồm: “Anh. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Khi nào thì anh đã bị mất vị giác ?”

“Đại khái mười năm trước thì phải, là do sốt cao không lùi, sau đó

liền mất đi vị giác.” Đường Diệp Trạch giải thích đã rất nhẹ nhàng rồi, nhưng Liêu Bắc Bắc vẫn khóc. Đường Diệp Trạch thấy thế bước nhanh đi

tới trước mặt cô, “Khóc cái gì chứ, ít nhất tôi không mất đi cảm giác

đói bụng mà, ha hả.”

Sống cả đời mà không thể niếm được