
ự
nói với mình, cách xa em mới tốt cho em, nhưng trái tim lại không bị
khống chế muốn đến gần em.
Dưới tầng hầm của nhà xưởng chế độc,
giây phút nghe được tiếng súng kia, trái tim anh như ngừng lại, đau đến
mức anh không thể thở được. Anh đối với em, có thể không chỉ đơn giản là thích nữa.
Muốn có được em, nhớ đến em, muốn vĩnh viễn đi cùng
với em, càng ngày càng thích thì lồng ngực có vị chua ngọt ngào cảm giác kích động, thích đến nghiện.Cho nên mỗi lần đều liều mạng đẩy em ra sau lại sợ em rời đi thật, mới có thể một lần lại một lần để cho em bồi hồi giữa hi vọng cùng thất vọng.
Tiểu Anh, anh thích em, thật sự rất thích em!" Hạ Thiệu Nhiên tỏ tình thật, giúp Tiểu Anh nhớ lại từng tí một về chuyện
hai người trải qua, anh vẫn luôn là một người đàn ông trầm mặc ít nói,
nhưng những lời vừa nói, so với trước kia anh nói với cô thì thật bằng
tất cả cộng chung lại với nhau. Từng câu từng chữ đều rơi vào đáy lòng,
khiến người ta làm sao không cảm động, huống chi mình cũng yêu anh, nước mắt cảm động tràn ra từ khóe mắt, từng giọt nước mắt trong suốt trượt
trên khuôn mặt, rơi vào trên mu bàn tay Hạ Thiệu Nhiên.
"Đừng
khóc!" Hạ Thiệu Nhiên xoay thân thể cô lại, ngón tay lau nước mắt, "Về
sau bất luận xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không đẩy em ra."
Trái tim hâm nóng, Tiểu Anh căn bản không cách nào ngừng khóc.
"Làm bạn gái anh nhé!"
"Huhu huhu!" Tiểu Anh nức nở, tay nhỏ bé lau nước mắt lung tung, dẩu miệng
nhỏ, khóc không thành tiếng, nói: "Em mới không cần ....! Em mới không
cần làm bạn gái anh ....! Huhu huhu. . . . . . Người ta đuổi theo anh
khắp thế giới, đuổi theo anh khổ cực như vậy, anh nói mấy lời hay thì
muốn lấy được người ta, nghĩ hay thật."
Hạ Thiệu Nhiên hơi bất
ngờ về phản ứng của Tiểu Anh, đầu ngón tay thay cô gạt lệ, nói: "Nếu như em cảm thấy bất bình trong lòng thì đến lượt anh đuổi theo em, đuổi kịp đến khi trong tim em cam tình nguyện, nguyện ý làm bạn gái anh mới
thôi."
Tiểu Anh gạt lệ, chán nản hòa cùng nước mắt, khuôn mặt nhỏ biến thành Tiểu Hoa Miêu, cô khịt khịt mũi, chưa hết giận nói: "Vậy quá tiện nghi cho anh rồi!"
"Vậy em muốn như thế nào, làm thế nào
mới hả giận, nếu không, em tát anh một cái, không, vài ba cái đều được,
đánh tới khi em hả giận mới thôi."
"Là anh nói, vậy em đánh thật."
"Anh nói, em đánh đi."
"Anh trợn tròn mắt thì em nào dám xuống tay."
Hạ Thiệu Nhiên nhắm mắt lại.
"Em đánh."
". . . . . ."
"Em đánh thật đấy."
Tiểu Anh nhón chân lên, giương cằm, môi hồng đụng lên, nụ hôn êm ái rơi vào
gò má Hạ Thiệu Nhiên. Mắt cô khép hờ nói: "Thật xin lỗi, tim em quá đau
mới tức giận, cho nên, lần đó mới có thể ra tay đánh anh."
"Đừng nói thế... Đều là anh không tốt." Hạ Thiệu Nhiên ôm lấy cô, nội tâm cảm xúc ngổn ngang trăm mối.
Tiểu Anh quệt mồm hỏi: "Có phải anh rất để ý Diệp Nhu hay không?"
Hạ Thiệu Nhiên thẳng thắn nói cho cô biết: "Anh chỉ cảm thấy đứa bé là vô tội."
Đầu lâu chủ động đặt ở lồng ngực cứng rắn, Tiểu Anh nhớ tới lời nói trước
khi chết của Mại Tát Nhĩ, trong lòng thật không thoải mái, "Cái đó. . . . . . Đứa bé đến cùng có phải là của anh hay không?"
"Không phải."
"Thật."
"Anh chưa từng chạm cô ấy."
"Không phải anh uống thuốc gây ảo giác sao?" Tiểu Anh nháy nháy mắt, nhăn lông mày hỏi: "Vậy anh giải quyết như thế nào?"
". . . . . ."
Hạ Thiệu Nhiên đen mặt, anh mới không nên nói cho cô biết giải quyết như thế nào.
"Không tiện nói ư?"
". . . . . ."
Vẻ mặt Tiểu Anh ngượng ngùng, ái ngại nói: "Em biết rồi, nhất định là. . . . . . Ưmh. . . . . ." Cái miệng nhỏ của cô bị một đôi môi lửa nóng chặn lại. . . . . .
Lầu hai của biệt thự, trước một cửa sổ mở rộng,
Lý Khuynh Tâm gục ở bên cửa sổ, nhìn hai người dưới lầu, khóe miệng nâng lên nụ cười, giơ tay lên, mu bàn tay âm thầm lau khóe mắt ướt át.
Xử lý xong vết thương trên bàn tay, Dạ Cảnh Triệt đến gần không một tiếng động, chợt ôm lấy Lý Khuynh Tâm không hề phát giác.
Lý Khuynh Tâm cắn răng, rũ mí mắt xuống, giày Martin hung ác đạp, Dạ Cảnh
Triệt đau kêu lên, buông cô ra, lui về phía sau, giơ chân lên, nhe răng
trợn mắt nói: "Em không thể dịu dàng một chút à?"
Lý Khuynh Tâm
nhìn trên tay mình nhiều thêm mặt nạ màu vàng kim, nhìn Dạ Cảnh Triệt
nhe răng trợn mắt, chậm rãi bước tới, mặt nạ kim loại lăng giác rõ ràng
úp lên trên mặt. Dạ Cảnh Triệt thu hồi cà lơ phất phơ, khóe miệng mím
chặt, tròng mắt nửa hí, khí thế cả người trong nháy mắt trở nên không
giống nhau.
Lãnh khốc, tà khí.
Đeo mặt nạ lên anh là nhân vật quan trọng của tổ chức thần bí, Ảnh.
Tháo mặt nạ xuống anh là con nhà giàu, Dạ Cảnh Triệt.
Mặc kệ có mấy thân phận, mấy loại tính tình, thích truy đuổi tình yêu để
tăng thêm niềm vui thú với cô nương anh thích, chỉ có một, Lý Khuynh
Tâm.
"Chậc!" Lý Khuynh Tâm hoạt động đốt ngón tay, phát ra tiếng
vang rắc rắc đáng sợ. "Dạ Cảnh Triệt, biết sau khi tôi biết anh là Ảnh
Tập đoàn K xong thì muốn làm gì không? Hả? Tôi thật sự CMN muốn đánh anh một trận."
Ảnh mang theo mặt nạ, khóe miệng cong lên, không sợ trời đất phát ra lời mời: "Đến đây đi!"
L