
i."
"Ha ha, cô đã bắt đầu thích anh ấy."
Nói đến vấn đề tình cảm, Lý Khuynh Tâm lãnh khốc cũng nghiêm chỉnh, tay nhỏ bé làm loạn ở dưới nách, hông Tiểu Anh, Tiểu Anh tránh né, cười ha ha
ha.
Chỗ ngồi cuối cùng, hai người đàn ông bị lây tâm tình vui vẻ của họ, nhếch miệng lên.
. . . . . .
Trở lại Thành phố C,
Tiểu Anh vẫn ở nhà Lý Khuynh Tâm, mục đích là vì để Hạ Thiệu Nhiên theo
đuổi cô, nhưng Hạ Thiệu Nhiên khúc gỗ đần, từ khi trở lại đến nay thì
biến mất vô ảnh vô tung, Tiểu Anh gấp đến độ cắn răng dậm chân, thẳng
mắng anh đần.
Ban đêm, ánh trăng treo ở chân trời.
Trên giường mềm mại, cô gái ngủ say, bóng dáng Hạ Thiệu Nhiên xuất hiện trên ban công, nhẹ nhàng kéo cửa ra, đi vào phòng ngủ.
Dưới ánh trăng, gương mặt cô gái trơn bóng oánh nhuận, lông mi dài cuốn vểnh lên, Hạ Thiệu Nhiên cúi người rơi xuống cánh môi mềm mại một nụ hôn.
Khí lạnh đập vào mặt, trên môi lạnh lẽo, Tiểu Anh đột nhiên mở mắt, phát
hiện đối diện mình có một đôi mắt đen hẹp dài, mà môi mình đang bị chủ
nhân ánh mắt đó ngậm vào trong miệng.
"Ưmh. . . . . ."
Tiểu Anh há mồm phản kháng, không ngờ đầu lưỡi bá đạo xông tới.
Một tay Hạ Thiệu Nhiên giữ đầu cô, một tay nắm cả hông của cô, nhắm hai mắt hôn hết sức chuyên chú, dưới thế công nhiệt tình hung mãnh thân thể
Tiểu Anh càng ngày càng nóng, càng ngày càng vô lực, đến cuối cùng cả
người cũng choáng.
Một nụ hôn kịch liệt, Hạ Thiệu Nhiên có thể
khống chế mình trước buông cô ra, Tiểu Anh há miệng thở, cong môi đỏ
mọng lên, giận dỗi nói: "Nửa đêm lẻn vào phòng ngủ của con gái, đây
chính là cách anh theo đuổi người ta à?"
Hạ Thiệu Nhiên lấy từ trong túi áo khoác ngoài ra một nhánh hoa anh đào, đưa tới trước mặt cô. "Tặng em."
Hương thơm dịu nhẹ mê người chui vào lỗ mũi, ánh sáng quá tối, Tiểu Anh không nhìn ra là hoa gì, trở mình bò dậy bật đèn đầu giường, kêu lên: "Oa, là hoa anh đào, thật là đẹp!" Đầu ngón tay đụng vào cánh hoa, xác định là
hoa thật, nhận lấy từ trong tay Hạ Thiệu Nhiên rồi nói: "Bây giờ là mùa
đông, lấy đâu ra?"
"Nhật Bản."
Tầm mắt từ cánh hoa chuyển
dời đến trên thân người đàn ông, anh mặc áo khoác mỏng màu đen vải nỉ,
gương mặt mệt mỏi, có long đong tư vị mệt mỏi.
Tiểu Anh chu môi hỏi: "Anh mới từ Nhật Bản trở lại sao?"
"Ừ."
"Ra ngoài làm việc, thuận tiện mang một nhánh hoa anh đào cho em."
"Không phải."
"Hả?"
Hạ Thiệu Nhiên giải thích: "Anh chưa từng theo đuổi con gái, không biết
làm thế nào khiến con gái vui lòng, anh biết rõ người đàn ông khác cũng
tặng cô gái hoa tươi biểu đạt tình yêu, anh cảm thấy hoa anh đào thích
hợp nhất với em, phải đi một chuyến đến núi Yoshino bẻ cành hoa này."
"Đi đâu xa thế, chính vì bẻ hoa anh đào mà đòi em vui lòng sao?" Tiểu Anh
cắn môi dưới, một bộ nét mặt cảm động muốn khóc: "Hạ Thiệu Nhiên!" Cô
nhào vào trong ngực anh, hai cánh tay quấn chặt cổ anh nói: "Mặc dù em
nói, bảo anh theo đuổi em thì em mới đồng ý làm bạn gái anh, nhưng anh
làm em thật sự quá cảm động, cảm động làm cho nhân ta không kịp chờ đợi
muốn ôm ấp yêu thương với anh, làm thế nào đây, thật rối rắm!"
Hạ Thiệu Nhiên cười, "Rối rắm cái gì, em muốn anh theo đuổi, anh sẽ theo
đuổi, em muốn ôm ấp yêu thương, anh liền giang hai cánh tay, mặc em nhào tới."
"Ha ha! Em phát giác anh bây giờ rất biết nói lời dễ nghe
đó!" Tiểu Anh dựa vào ngực anh, "Anh không biết chứ, rõ ràng sống ở cách vách anh, nhưng một chút tin tức của anh cũng không có, người ta thật
nhớ!"
Ngón cái thương tiếc sờ qua khuôn mặt tinh tế, Hạ Thiệu Nhiên nói: "Chuyển đến chỗ anh nhé."
Tiểu Anh nháy nháy mắt, nghi vấn: "Tại sao muốn chuyển đến nơi đó, em ở nơi
này vô cùng tốt, chúng ta nằm cạnh nhau, nhẹ nhàng nhảy là sang rồi."
"Hiện tại Khuynh Tâm không có thời gian huấn luyện em...em chuyển đến chỗ
anh, anh sẽ dạy em, không phải em muốn làm trộm tốt nhất ư? Đạo thánh
BLACK ra tay em chắc chắn sẽ không sai."
". . . . . ." Tiểu Anh cho anh bĩu môi vì tự tin và lấy cớ huấn luyện dở ẹt.
Hạ Thiệu Nhiên nhìn chăm chú vào mắt cô, nói: "Thật ra thì. . . . . . Anh không muốn mừng năm mới một mình."
Tiểu Anh nghĩ đến Lý Khuynh Tâm từng nói với cô về trôi cha mẹ Hạ Thiệu
Nhiên, tâm tư nặng trĩu, tay nhỏ cầm bàn tay Hạ Thiệu Nhiên nói: "Một
mình mừng năm mới sẽ rất nhàm chán, trước kia bất luận em ở bất luận cái cái gì địa phương trên thế giới, lúc mừng năm mới nhất định sẽ chạy về
cô nhi viện, nhiều người mới náo nhiệt, năm nay em sẽ qua cùng anh. Ha
ha!"
Hạ Thiệu Nhiên ôm cô, rất dùng sức ôm.
"Sáng sớm ngày mai, em sẽ chuyển qua." Tiểu Anh nghĩ đến cái gì, tránh anh ra, nói:
"Đúng rồi, anh ăn cơm chưa? Em đi lấy chút gì cho anh ăn."
Hạ Thiệu Nhiên nói: "Trên máy bay ăn rồi, không đói bụng, chỉ có chút mệt mỏi."
"Vậy anh mau nằm xuống nghỉ ngơi đi."
Hạ Thiệu Nhiên cởi áo khoác xuống, nằm ở trên giường, "Em nằm cùng anh."
Tiểu Anh đỏ mặt, nhăn nhó nằm ở bên kia giường nhỏ, vị trí trống giữa hai
người còn có thể cho một người ngủ. Hạ Thiệu Nhiên thay cô đắp kín chăn, nằm nghiêng, nhìn chằm chằm cô gái trước mắt.
"Ngủ ngon!" Tiểu Anh nhắm mắt l