
ại, một lát sau, len lén mở mắt nhìn, thấy Hạ Thiệu Nhiên vẫn mở mắt nhìn mình.
Lại gần, bưng lấy mặt anh, rơi xuống trên môi anh một nụ hôn êm ái, "Hôn ngủ ngon, lúc này ngủ đi!"
Trong bóng tối tiếng hít thở của nhau cực kỳ rõ ràng, cánh tay khoác lên vòng eo mảnh khảnh, Hạ Thiệu Nhiên ôm cô vào trong lòng, dán lên người mềm
mại ấm áp.
Trước đó cực kỳ lâu đã muốn ôm cô như vậy, hấp thu nhiệt độ ấm lòng người.
Trước đó cực kỳ lâu đã muốn rúc vào trong ngực anh như vậy, hấp lấy mùi vị
làm cho người ta an tâm, mùi thuốc lá nhàn nhạt hòa cùng mùi đàn ông
thành thục.
Ôm nhau ngủ, mộng đẹp cả đêm.
Tiểu Anh còn
không có thói quen cùng người đàn ông cùng giường chung gối, ngày mới
vừa sáng đã tỉnh, gối lên một cánh tay nhìn chằm chằm người ngủ.
Dáng dấp anh không phải đặc biệt đẹp trai, nhưng lại đặc biệt đàn ông, uy
nghiêm, không nói cười tùy tiện. Khi anh ngủ, không khó thân cận giống
ban ngày, đường cong gương mặt cương ngạnh mềm mại không ít, không hề có cảm giác uy hiếp.
Cả đêm ngủ ngon, Hạ Thiệu Nhiên mở mắt chỉ thấy Tiểu Anh mím môi nhìn mình cười. "Chào buổi sáng!" Tiểu Anh cười hì hì nói.
Hạ Thiệu Nhiên duỗi cánh tay nắm đầu cô gần sát mình, môi rơi xuống trán
trơn bóng. Người trong ngực phát ra giọng vui vẻ: "Nhìn người tỉnh lại
trong lòng mình, cảm giác thật hạnh phúc!"
Hạ Thiệu Nhiên ôm sát cô, "Mèo ngốc."
"Không cho cười người ta."
"Không có cười em."
Tiểu Anh tránh đầu nhỏ ra, nói: "Em biểu hiện có phải rất tệ hay không, anh nói em có tiềm chất làm đạo thánh không?"
Hạ Thiệu Nhiên không trả lời, từ trên giường xuống, mặc y phục trên người.
"Anh nói đi, rốt cuộc em có tiềm chất hay không?" Tiểu Anh bò dậy đi theo, hỏi: "Rốt cuộc có hay không?"
Hạ Thiệu Nhiên mặc quần áo tử tế, hai ngón tay nắm cằm cô, nói: "Em làm đạo thánh, anh là cái gì?"
"Làm người đàn ông tốt của em." Tiểu Anh không biết thẹn mà nói ra ngoài, mắt trăng rằm chứa đựng ý cười.
Hạ Thiệu Nhiên mím môi cười, cầm áo khoác ngoài vắt trên ghế dựa lên nói:
"Nếu em đã quyết định, quyết tâm lựa chọn con đường này, anh hi vọng em
có thể đi thẳng xuống như thích chụp ảnh vậy, để cho mình trở nên rất
đáng gờm."
"Ừm!" Tiểu Anh tự tin hơn gấp trăm lần, "Bây giờ em đã hết sức thích nghề nghiệp này rồi, bởi vì em muốn làm hiệp trộm, dùng
phương thức ăn trộm giúp đỡ những người cần trợ giúp."
"Được, anh sẽ dạy em thật tốt." Hạ Thiệu Nhiên nói: "Hiện tại cùng anh trở về hay là chờ một lát."
"Em phải nói một tiếng với Khuynh Tâm, anh trở về trước đi!"
Hạ Thiệu Nhiên hôn bên trái gương mặt cô, kéo cửa ra, nhảy sang ban công đối diện.
Sau khi Hạ Thiệu Nhiên đi, Tiểu Anh vội chui vào phòng tắm, tắm thay quần
áo, rửa mặt xong, mang theo máy chụp hình laptop cùng vài món quần áo,
hưng phấn chạy ra khỏi phòng, một đường đi tới trước cửa phòng Lý Khuynh Tâm, hưng phấn quá mức quên gõ cửa, trực tiếp xông vào, đẩy cửa đã nói: "Khuynh Tâm, nói cho cô biết một chuyện tốt. . . . . ."
Cô không nói tiếp, bởi vì một cây súng lục đang hướng thẳng mặt cô mà đến.
"Pằng——"
"Pằng——"
Súng lục nện ở trên cửa, Tiểu Anh dính vào trên ván cửa, suy nghĩ một chút
mình thiếu chút nữa bị Dạ Cảnh Triệt ném súng lục hủy dung, cũng sợ.
Ngẫm lại một màn đẩy cửa trong nháy mắt kia, khuôn mặt nhỏ đỏ, cõng ba lô nhỏ xuống lầu.
Từ nhà Dạ Cảnh Triệt đến cửa chính Hạ trạch ít nhất cần 20', Tiểu Anh lựa
chọn đường tắt, túi đeo lưng khoắc ở trên người, chà sát tay xông về
tường cao, hai chân đạp, ngón tay nắm chặt lấy bên tường, nhảy.
"A ——" Tiểu Anh không biết Hạ Thiệu Nhiên đứng ở tường, cho là mình sẽ đụng vào anh, âm thanh la to.
Hai tay Hạ Thiệu Nhiên nhẹ tiếp được cô, cánh tay Tiểu Anh ôm cổ anh, cặp chân quấn chặt hông anh, thở hồng hộc.
"Tại sao lại ở đây?"
"Chờ em."
"Làm sao anh biết em sẽ nhảy từ nơi này."
"Cả tường rào, nơi này thấp nhất, dễ nhảy."
"Hừ!" Tiểu Anh không phục cong miệng lên, "Lần sau em muốn nhảy chỗ cao nhất."
"Luyện lâu thì em sẽ nhảy qua."
Đừng tưởng rằng Tiểu Anh thoát khỏi huấn luyện viên ma quỷ - Lý Khuynh Tâm,
hướng vào lồng ngực Hạ Thiệu Nhiên thì sẽ được đối đãi dịu dàng, trên
thực tế, trên phương diện huấn luyện ăn trộm, Hạ Thiệu Nhiên nghiêm khắc hơn so với Lý Khuynh Tâm.
Gần tới năm mới, tất cả người Hạ trạch bận việc, giăng đèn kết hoa, rất náo nhiệt. Đèn dầu sáng rực cả phòng
dưới đất, cấm địa tư nhân thuộc về đạo tặc BLACK, Tiểu Anh phá giải khóa bàn phím, đối mặt ba trăm nghìn loại mật mã tổ hợp, tập trung tinh thần luyện tập.
Trên lôi đài, trên người lõa thể, Hạ Thiệu Nhiên chỉ
mặc quần vận động mang theo tay quyền dùng quả đấm đánh vào trên bao
cát. Quyền cước đánh vào bao cát vang lên âm "Bịch bịch" cùng giầy hoạt
động mặt đất phát ra tiếng va chạm "xẹt xẹt" quấy rầy Tiểu Anh không
được an bình, nhíu chặt mày, ra lệnh mình không bị quấy nhiễu. Dụng cụ
điện tử giải mã nhanh chóng tính toán mật mã, ánh mắt Tiểu Anh liếc về
phía Hạ Thiệu Nhiên trên lôi đài.
Cơ ngực, cơ bụng, bắp thịt cánh tay, theo động tác đánh quyền, bắp thịt toàn thân đều rung động, không
ngờ bình thường anh cao g