
a Thiên Hàn mà trở nên quậy phá hết mức. Những người trong vương phủ không một ai không sợ nàng. Ngoại trừ Thiên Hàn ra, hễ ai gặp phải nàng thì đều như gặp phải ma mà co giò bỏ chạy, thậm chí cả hoàng cung thái giám cung nữ chỉ cần nghe thấy tiếng Như Ngọc tới là đã vội tìm chỗ trốn, các vị chiêu nghi nhìn thấy nàng xuất hiện đều quỳ lại phật tổ như lai cứu mạng. Haiz! Trời cao không có mắt.
Còn về phần Thiết Hải, sau chiến đi của hoàng đệ mình y luôn cảm thấy hoàng đệ mình có cái gì đó thay đổi nhưng không biết là thay đổi ở chỗ nào. Nhiều lần tra hỏi hoàng đệ của mình nhưng kết quả mà y nhận được chỉ có một câu duy nhất:
“Hoàng huynh, người chính sự nhiều quá nhiều nên không có thời gian tịnh tâm rồi đó. Nên dành nhiều thời gian nghĩ ngơi đi, đừng lo quá nhiều chuyện”
Nói trắng ra là ý hoàng đệ bảo y đừng có nhiều chuyện soi mói đời tư của người khác, thay vì vậy hãy lo dành thời gian nghỉ ngơi đi!
Đã vậy, hằng ngày Thiết Hải còn phải sống trong cái cảnh nhìn mèo với chuột đấu nhau. Phải nói là, hoàng cung của y vốn bình yên sóng lặng đã đến hồi chấm dứt, thay vào đó là sự phá hoại không ngừng mà không thể đòi được nợ của kẻ phá hoại đó. Lý do chỉ vì một câu:
Thái hậu: “Hắn là đệ đệ ngươi, chẳng lẽ có bao nhiêu đó tiền ngươi cũng tính sao?”
Hoàng hậu: “Thánh thượng à! Phu thê nào mà chẳng thế, chúng ta cũng vậy mà, người bỏ qua cho họ đi!”
Thiên Hàn: “Hoàng huynh! Cùng lắm người trừ vào lương bổng của đệ, hoặc là đệ sẽ làm thêm nhiều việc một chút!”
Như Ngọc: “ Hoàng thượng là bậc quân tử chính nhân, sao lại đi so đo với một nữ nhi chân yếu tay mềm như Như Ngọc được chứ?”
Thiết Hải: Hết nói được gì nữa!!!
…Ai hiểu được cho người làm hoàng đế như y, tiền là trong quốc khố là của dân nào phải của y! Đâu thể nói phung phí là phung phí được, hơn nữa hoàng đệ của y và thê tử của hoàng đệ đâu phải chỉ bông đùa chút ít mà gây thiệt hại nho nhỏ! Phải biết, gần 1/20 tiền trong quốc khố hiện nay không cánh mà bay là do hai phu thê họ mà ra. Không tin là như vậy ư? Để y liệt kê thử một trong những lần hai người đó đã phá hoại hoàng cung cho mọi người xem thử là biết :
” Một lần, Như Ngọc cùng Thiên Hàn cãi nhau không biết lý do gì mà toàn bộ cá trong hồ ngự uyển của hoàng đế hầu như không còn. Số thì chết, số còn lại thì cũng ngáp ngáp vài ngày rồi cũng tiêu.
Lần này Thiết Hải nổi giận vô cùng, một con mắt nhìn về phía hồ thương tiếc những con cá xinh đẹp của y, phải tốn biết bao nhiêu tiền của y mới nuôi được những con cá đó mập mạp như vậy! Còn con mắt còn lại của y thì liếc qua hai tên thủ phạm đã gây ra kết cục bi thảm này!
- Hai người có gì để giải thích không?
Thiên Hàn nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Thiết Hải cũng thừa biết hoàng huynh đang nổi giận đùng đùng! Tất nhiên Thiên Hàn rất chột dạ vì bản thân y là người có lỗi, nói đúng hơn là có tật giật mình :
- Hoàng huynh, cái này không thể trách đệ được, có trách thì trách số của những con cá đó không tốt!
Thiên Hàn nói xong thì đổ mồ hôi hột. Y nói quá trớn rồi. Tới giờ phút này còn nói giỡn, không khéo hoàng huynh thật sự nổi giận lôi ra chém là xong!
- Không tốt? Hừ! Hoàng đệ nói cho hoàng huynh nghe xem không tốt ở chổ nào?_ vừa nói Thiết Hải vừa nghiến răng, hệt như đang mài dao chực chờ làm thịt kẻ không biết điều.
- …
Chờ đợi mãi mà không có ai lên tiếng nói, cơn giận trong lòng Thiết Hải càng bùng lên dữ dội, trong lúc không kiềm nén y đã hét lên giữa ngự uyển:
- RỐT CUỘC ĐÃ XÃY RA CHUYỆN GÌ?
Cả Thiên Hàn lẫn Như Ngọc đều không ai nói tiếng nào, chỉ cúi đầu ngó lơ làm Thiết Hải càng tức hơn nữa. Lần đầu tiên có người xem thường y đến vậy, có phải y hiền quá nên hoàng đệ mới làm càng như vậy?
Vị thái giám đi cạnh Thiết Hải nhìn thấy tình hình đang đi theo chiều hướng xấu đoán chắc sẽ có chuyện không hay xảy đến, vội liếc mắt qua vị thái giám khác ngụ ý. Vị thái giám kia hiểu ý liền tiến lên một bước run run nói:
- Bẩm hoàng thượng, lúc nãy tam vương gia cùng tam vương phi vừa tản bộ ở ngự hoa viên vừa bàn luận chuyện thì xảy ra bất đồng ý kiến_ vị thái giám ngưng lại 1 chút lau mồ hôi lén nhìn nét mặt của Thiết Hải rồi mới tiếp_ Dẫn đến tranh cãi, vì không phân định được thắng thua cho nên… cho nên…
- Cho nên thế nào?
- Cho nên vương gia và vương phi mới nghĩ ra cách để giải quyết đó là…
- LÀ THẾ NÀO?
Nghe Thiết Hải thét, vị thái giám giật mình quỳ xuống đất vội mà run lẩy bẩy:
- Hoàng thượng tha mạng, tha mạng…
- Cứ nói đi!_ nhìn tên thái giám vô tội Thiết Hải có nóng giận mấy cũng phải kiềm nén xuống để cho hắn nói hết rồi xử sau.
- Dạ, chính là nếu ai…nếu ai ném trúng được nhiều cá ở dưới hồ ngự uyển này nhất thì người đó sẽ thắng, và ý kiến của người đó là đúng!
RẦM!
Thiết Hải một tay ôm trán, 1 tay nương theo sức đỡ của thái giám từ từ đứng dậy. Y té lần này là té thật sự, một cú sốc ngoài sức tưởng tượng của bản thân y, hoàng đệ cùng đệ muội của y thật sự đã không còn lời nào để diễn tả nữa rồi…
Sau ngày hôm đó, Thiên Hàn và Như Ngọc vẫn bình an vô sự không xảy ra chuyện gì, ngược lại còn vô tư quậy phá hơn. Chỉ tội ch