
àm gì chỉ có mỗi mình nàng biết mà thôi:
- Ngọc muội, tỷ chỉ giúp được cho muội bấy nhiêu thôi, đừng để quá khứ quấy nhiễu tương lai của muội, tỷ không biết kiếp trước muội là ai nhưng tỷ biết có lẽ chúng ta có cùng chung một kiếp hồng nhan bạc phận!
…
…
3 ngày sau đó,
Tuy rằng đại hội võ lâm đã kết thúc và người được chọn làm minh chủ võ lâm đã được tìm ra, nhưng theo thông lệ 3 ngày sau khi đại hội võ lâm kết thúc thì kết quả mới được công nhận và ngày đó sẽ tổ chức một buổi tiệc chiêu đãi các giang hồ nghĩa sĩ và toàn bộ dân chúng trong thành này, để chính thức bổ nhiệm người thắng cuộc làm võ lâm minh chủ. Chính vì lẽ đó mà hầu hết các gia đình trong thành đều không cần phải nấu cơm, hầu hết các quán ăn, nhà trọ đều nghỉ bán và tất cả đều cùng rủ nhau đến dự bữa tiệc.
Buổi tiệc vốn dĩ diễn ra tốt đẹp nếu như không có sự xuất hiện của hai kẻ không biết điều. Vừa xuất hiện, hai người đó đã cãi nhau ầm ĩ, nhức óc đau tai đến mức rạp cũng bị sập! Thấy chưa đủ hai người đó còn động thủ với nhau, mà họ đánh nhau thì đánh mắc mớ gì bắt những người vô tội nơi đây gánh hậu quả do hai người đó gây ra chớ! Rạp che sập chịu nắng không sao, tai nhức nhói không nói gì, hà cớ gì bữa ăn họ trông đợi nhất cũng vì cuộc ẩu đả của hai người đó mà bay thẳng xuống đất! Hic! Không nấu cơm, không có quán ăn chẳng lẽ ngày hôm nay bọn họ phải nhịn đói thật sao?
Nhưng mà nhìn qua, nhìn lại hai kẻ phá đám đó đâu mất tiêu rồi? Thủ phạm lớn nhất mất tiêu vậy bọn họ biết đòi ai đây!!!
Nói về Thiên Hàn và Như Ngọc nhà ta sau khi biết mình gây họa lớn đã 5 chân 10 cẳng cao bay xa chạy…
~Hoàn quyển 1~
Quyển 2
Hắc liên sa, tương truyền 500 năm trước khi bóng tối và ánh sáng va chạm nhau đã xảy ra biến cố. Bống tối bị suy yếu nhưng không diệt vong ngược lại hóa thành một đóa hoa hắc liên 8 cánh. Bất kể ai nhìn vào đóa hoa này dù chỉ là liếc sơ qua cũng sẽ bị nó mê hoặc và hút hết thiện tính trở thành ác ma. Cũng có tương truyền rằng, khi đóa hoa thực sự nở thành hoa hắc liên sa thì khi đó trời đất sẽ bị bóng tối bao rùm, khắp nơi trong nhân gian chỉ có tội ác…
Từ khi nàng biết chuyện cũng là lúc nàng tròn 7 tuổi, nàng là cô nhi, từ sớm đã không có ai yêu thương ngoại trừ sư phụ của nàng. Nhưng vì cái thứ trên ngực này của nàng mà nàng một lần nữa mất hết đi tình yêu thương đó. Nàng hận nó nhưng nàng biết phải làm sao! Nàng không thể nào loại bỏ nó ra khỏi người nàng được, nhưng lại không thể để nó phát triển lên được, nếu không, những điều trong truyền thuyết sẽ thành sự thật. Nàng không muốn thế gian này chìm vào bể khổ! Thà là 1 mình nàng gánh chịu nổi đau, nàng để trăm ngàn người khác được hạnh phúc.
Bắt đầu từ cuộc sống cô độc, không tình yêu không tình bằng hữu, không cảm xúc đã biến nàng thành một con búp bê bề ngoài xinh đẹp nhưng bên trong lại vô cảm. Cái gía lạnh từ trong tim bao phủ cả tâm hồn nàng, nàng trốn hết từ nơi này rồi lại đến nơi khác, cuối cùng thì nàng cũng tìm được một nơi thích hợp để nàng trốn tránh mọi thứ suốt đời và nơi đó chính là Kỷ Hương Viện. Suốt ngày phải nhìn mặt những tên đam mê hám dục đến mức chỉ muốn nôn không ngơi ngỉ, nhìn những người đồng lứa thoa hoa trét phấn cười giả tạo khiến nàng cảm thấy ghê tởm khôn cùng. Đôi lúc nàng muốn bỏ đi xa lánh nơi này thật nhiều, nhưng nàng không làm vậy! Bởi nàng biết nhờ những điều đó nàng mới có thể triệt tiêu hoàn toàn những cảm xúc trong nàng giúp nàng trở nên lãnh đạm hơn, nhờ vậy mà đóa hoa hắc liên sa này không thể phát triển!
Nàng vẫn tưởng cuộc sống của nàng sẽ êm ả trôi qua như thế, nhưng rồi lại có một ngày không mong đợi xảy đến. Nàng biết nàng đã thay đổi rồi, mầm hoa kia đang cố vươn mình hút lấy “tình” của nàng để phát triển, nàng phải làm sao? Chỉ còn một cách trước khi nó nở thành hoa thì phải ngưng lại kịp thời mọi cảm xúc của nàng, chỉ có thể làm như vậy!
- Ngươi thật sự muốn đi sao?_ Hương ma ma nhìn nàng buồn rầu nói.
- Ma ma! Hiểu cho ta, lý do ta đi đến nơi này chính là vì không muốn phát sinh tình cảm, nhưng bây giờ … ta đã không thể làm chủ được nữa rồi!
- Là vì hắn sao?
- …
- Vậy được, ngươi hãy đi đi, đi thật xa, xa nhất có thể bởi vì theo ta thấy hắn sẽ không để ngươi rời đi đâu! Cái này ta cho ngươi, coi như tình nghĩa bao năm nay ngươi giúp Kỷ Hương Viện của ta!
- Ma ma đa tạ người!
…
Sống trên đời không phải lúc nào cũng nhận mà không cho đi thứ gì, vậy như nàng chỉ cho đi nhưng không dám nhận thứ gì lẽ nào hợp đạo lý? Nàng không biết nữa, chỉ biết 1 điều kiếp này không nhận thì kiếp sau có thể sẽ được nhận, nhưng 1 phút kiếp này lầm lỡ sẽ để lại hậu quả cho cả đời đời kiếp kiếp. Vậy nên nàng sẽ chọn con đường hy sinh một mình để cứu lấy tất cả, thà không nhận để sau này không hối hận!
CHAP 42 : TÂM SỰ CỦA HOÀNG ĐẾ
5 ngày sau, đoàn người của Thiên Hàn về đến kinh đô, tất nhiên chuyến đi của hai người vẫn nằm trong vòng bí mật. Cho nên, chuyện hai người xuất hay nhập thành đều không có một ai hay biết ngoài hoàng đế Thiết Hải.
Nói về Như Ngọc, sau chuyến đi Kỳ Sơn trở về do sự dung túng quá mức củ