
ng động lớn theo bản năng che chắn phía trước cho Như Ngọc tỏ thái độ cảnh giác, tay chuẩn bị xuất chưởng cũng may kịp dừng lại.
Thứ vừa rơi xuống là một cô nương mặc y phục đen huyền, mái tóc dài buông thõa ngang hong, một chiếc khăn đen bịt lại nữa mặt dưới…Như Ngọc khi nhìn thấy rõ người trước mặt thì đôi mắt chợt sáng rực lên, nàng chạy đến ôm chầm lấy người này cười vui sướng:
- Hóa ra là Lan tỷ làm muội hết hồn!
Người kia cũng ôm lại Như Ngọc, nói với giọng vui mừng
- Xin lỗi muội, tỷ không cố ý làm vậy đâu! Tại vì tỷ nhớ muội quá nên mới vậy!
Hai người đang ôm nhau tình tứ đến nỗi Thiên Hàn cũng phải ghen tỵ thì đột nhiên Như Ngọc đẩy mạnh người kia ra khỏi cái bàn, hai tay bưng lấy cục đất sét dẹp lép khóc mếu máu.
- Huhu… đồ của ta, công sức 3 ngày của ta mất tiêu rồi!
Vân Lan chật vật ngồi dậy, miệng không ngừng ai oán ai đã vô tình đẩy nàng té, còn xem nàng thua cả một cục đất sét!!!
- CÓ THÍCH KHÁC, MAU BẮT LẤY THÍCH KHÁCH!_ Trần quản gia từ đâu chạy đến kinh hô, phía sau là một đám lính tuần gác và gia nô.
Vân Lan nhìn thấy thế thì hoảng hốt chạy lại núp sau lưng Như Ngọc cầu cứu:
- Ngọc muội cứu tỷ tỷ!
CHAP 44: NGỌC LƯU LINH
Nhìn cả một đám lính mang gươm lấp lánh rồi lại nhìn vị cô nương kia đang run rẩy sau lưng Như Ngọc, Thiên Hàn nhíu mày nhẹ rồi bước lên phía trước hỏi Trần quản gia:
- Đã xảy ra chuyện gì mà Trần quản gia phải kinh hô nhiều binh lính cùng gia nô như thế?
- Thưa vương gia, vương phủ ta vừa xuất hiện một tên thích khác. Và kẻ đó chính là ả ta!_ Trần quản gia cung kính với Thiên Hàn nói sau lại chỉ thẳng vào mặt Vân Lan.
Bị Trần quản gia nói như thế, Vân Lan không phục liền lên tiếng phản bác:
- Ta không phải thích khách!
- Đúng vậy! Tỷ ấy là hảo tỷ muội của ta không phải là thích khách!_ Như Ngọc cũng lên tiếng nói giúp
- Vương phi, người chớ tin lầm kẻ gian! Giữa ban ngày ban mặt có ai tự dưng đi mặc dạ y, rồi lẻn vào nhà người khác hệt như kẻ gian như vầy không?
- Ai nói, ăn trộm cũng vậy mà!_ Như Ngọc cãi lại
- Á! Ngọc muội, sao lại nói tỷ vậy chứ!
Như Ngọc lúc này mới phát hiện mình nói sai, thì cúi mặt hối lỗi:
- Eo! Xin lỗi tỷ tỷ,do muội lỡ lời!
Vân Lan chậc lưỡi một tiếng, rồi quay mặt sang Trần quản gia cãi lý:
- Theo quản gia, có tên thích khách nào đột nhập vào nhà người khác mà không đeo khăn bịt mặt như Vân Lan không? (Đây cũng được xem là lý nữa à? ~^~)
- Ai biết được, lỡ ngươi giữa đường làm rớt thì saoHoặc do ngươi bất cẩn quên mang khăn bịt mặt cũng không chừng! Mà ta hỏi ngươi, nếu người là người ngay vì sao cửa chính thênh thang không vào mà lại đi leo tường vượt mặt lính gác? Phải chăng ngươi chính là kẻ gian?
“Eo, hết thích khách giờ đến kẻ gian?”Vân Lan đuối lý, biết mình nói không lại vội giật giật tay áo Như Ngọc cầu cứu.
Hiểu được lời cầu cứu của tỷ tỷ tốt của mình, Như Ngọc liền quay sang Thiên Hàn:
- Thiên Hàn, tỷ ấy là tỷ muội tốt của Như Ngọc, không phải là thích khách hay kẻ gian đâu! Thật đấy!
- Kìa, Vương phi…
Trần quản gia vừa lên tiếng thì bị Thiên Hàn khoát tay bảo ý:
- Ta tự biết tính toán, lui xuống hết đi!
- Nhưng… haiz!
Nghoảnh mặt với câu nói sắp ra khỏi cửa miệng của Trần quản gia, Thiên Hàn biết chỉ cần y tỏ ra lãnh đạm vị quản gia đứng tuổi kia sẽ phải chịu thua mà quay đi. Qủa thực đúng như y đoán, Trần quản gia chỉ biết thở dài rồi bất lực quay đi cùng chúng gia nô và lính gác.
Chờ đến khi Trần quản gia cùng mấy tên gia nô đi hết, Vân Lan lập tức trèo lên bàn dùng một nhánh cây dài chọt chọt lên mái hiên mấy cái, từ trên đó một bọc vải đồ lớn rơi xuống. Sau đó nàng ôm lấy bọc vảỉ ấy đi tới trước mặt Như Ngọc và Thiên Hàn đang nhìn nàng không chớp mắt, cười nịnh nọt:
- Vương gia, vương phi làm phiền hai người sau này chiếu cố Vân Lan! Hi hi!
- C..Á..I…GÌ?_ Thiên Hàn, Như Ngọc không hẹn cùng hét lên làm rung rinh toàn phủ vương gia.
Sau buổi chiều hôm ấy, Vân Lan được bố trí ở phòng bên cạnh phòng Như Ngọc, một căn phòng phía tây trong khuất cùng của vương phủ được cẩn vệ canh gác nghiêm ngoặc. Lý do sắp xếp như vậy là vì thứ nhất: muốn Như Ngọc có người bầu bạn. Thứ hai là vì một lý do hết sức nhức đầu khác chính là Vân Lan cứ bám mãi đòi ở chung phòng với Như Ngọc, mà Trần quản gia thì lại kịch liệt phản đối điều này, làm người đứng giữa như y phải thấy nhức đầu nên chỉ còn cách này mà thôi.
…
- Giáo chủ!_ 3 nữ nhân vận y phục trắng, đeo mạng sa hướng đến nữ nhân khác đang ngồi trên ghế cao cung kính nói, điệu bộ có phần run rẩy.
- Vẫn chưa tìm được?
Nữ nhân kia lên tiếng hỏi, lời nói ôn nhu mềm hoặc tựa như ngọc thốt làm người nghe cảm thấy êm tai đến dễ chịu.
- Hồi giáo chủ! Đáng lý chúng thuộc hạ đã tìm được Liên Sa cung chủ nhưng lại bị một tên nam nhân lạ mặt phá đám! Sau đó đến giờ vẫn chưa tìm được_ 1 trong số 3 nữ nhân dưới điện lên tiếng
- Hoang đường! Liên Sa không bao giờ quen nam nhân, càng không thể nào đi theo nam nhân cả! Và tuyệt đối, không ai có thể bắt cóc nàng ta được, trừ phi nàng ta muốn bỏ trốn khỏi môn giáo._ người nữ nhân ngồi trên ghế cao quát lớn, chuyển từ