Nước Chảy Thành Sông

Nước Chảy Thành Sông

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323113

Bình chọn: 9.5.00/10/311 lượt.

ịa chấn quốc gia, X giờ X phút giờ Bắc Kinh hôm nay, thành phố S tỉnh C nước ta xảy ra động đất cấp X, lãnh

đạo quốc gia ra chỉ thị, yêu cầu mau chóng cứu giúp người bị thương, đảm bảo an toàn tính mạng cho người dân thuộc khu vực bị ảnh hưởng…”

Mi mắt khép hờ choàng mở, Chu Mộc quay đầu xem giờ, lại chuyển sang Hứa Úy nói: “X giờ X phút… Không phải là mới vừa rồi sao? !”

“Ừ.” Hứa Úy gật gật đầu, sắc mặt không nén nổi có chút trầm trọng: “Cấp X… Thật sự là thảm họa tự nhiên.”

Chu Mộc nhíu hàng mày thanh tú, lo lắng cho tình hình khu vực chịu thiên

tai, lại càng lo lắng cho nạn dân vô tội. “Thành phố S… Hồi nhỏ em đã

tới đó một lần, nơi đó xem như đô thị dân cư đông đúc. Động đất nghiêm

trọng như vậy… Không biết sẽ gây ra bao nhiêu thương vong… Còn tỉnh C,

hẳn là căn cứ quân khu W? Hứa Úy, chỗ đó với quân khu X của anh…”

“Yên tâm.” Dựa vào nhiều năm ăn ý, Hứa Úy ít nhiều thấu hiểu tâm tư Chu Mộc: “Anh đưa em tới bệnh viện trước, lát nữa anh sẽ gọi điện về đội, nếu

cần thì anh về trước, để Tiểu Hòa đưa em về nhà sau.”

“Ừm.” Chu Mộc gật đầu, tâm trạng như bị tảng đá đè lên, ngột ngạt khó chịu.



Chu Mộc đến bệnh viện đúng lúc gặp An Hòa vừa ra cửa đón cô. An Hòa nồng

nhiệt kéo tay Chu Mộc, khi nhìn thấy vẻ mệt mỏi lộ rõ không thể che giấu của đối phương thì không nhịn được thở dài liên tục –

“Mộc Mộc,

sao lại thành ra thế này? Sắc mặt cũng quá tệ rồi…” Nói xong lập tức

vươn tay thử nhiệt độ trên trán Chu Mộc: “Vẫn tốt, không phát sốt… Nhưng mà cậu…”

“Tiểu Mộc đến rồi à?” Đang nói, An Chính Thần bố của An Hòa đã bước tới từ bên cạnh. “Nghe Lâm Tu nói thời gian trước dạ dày

con không được tốt, ông An của con lo lắng lắm, hôm nay ở đây kiểm tra

kỹ lưỡng một phen, về rồi thì phải an dưỡng cho tốt, tuy nói là người

trẻ tuổi, nhưng cũng phải chú ý tới cơ thể nhiều hơn.”

“Làm phiền bác quá bác An.” Chu Mộc áy náy cười, trong lòng cảm thấy vô cùng ngại ngùng.

“Con bé này, khách sáo gì chứ.” An Chính Thần cười khẽ, lại chuyển mắt ra phía sau Chu Mộc: “… Lâm Tu không đến cùng con à?”

Lời kia vừa thốt ra, Chu Mộc quả thật không biết nên trả lời ra sao.

Trên thực tế, ngay từ khoảnh khắc Hứa Úy mở miệng nói muốn đưa mình đến tổng viện, Chu Mộc đã bất giác muốn mở miệng hỏi cùng một câu như thế.

Chỉ có điều… Ừm… Nói không được tự nhiên…

Là không thể nào đúng không?

Trên thực tế, từ sau chuyện kia, liên tiếp mấy ngày nay, Chu Mộc cùng Lâm Tu không hề liên lạc.

Không biết người kia suy nghĩ thế nào, giống như đột nhiên tan biến vào hư không, bặt vô âm tín.

Trước kia cũng không phải chưa từng thấy Lâm Tu bận rộn, nào là huấn luyện,

nào là tập trận, nào là tham gia đủ loại đủ kiểu thi đấu quân sự… Nhưng

bất kể thế nào, lâu như vậy mà không có một chút tin tức, điều này thật

sự quá khác thường.

Thói quen là một thứ thật đáng sợ, giống như

Chu Mộc, bao nhiêu năm qua, cô đã sớm quen được Lâm Tu hỏi han ân cần,

cho dù là những năm tháng du học dài đằng đẵng, có thể thường xuyên nghe giọng nói lành lạnh êm tai của người nọ, đối với cô mà nói, đã là một

loại hạnh phúc lớn lao.

Nhưng giờ đây, cô đã về nước, bọn họ có

cơ hội gặp mặt thường xuyên, rốt cuộc không còn phải ôm điện thoại lưu

luyến không chịu cúp… Vậy mà hai người lại đột nhiên cắt đứt liên lạc.

Từ bạn nối khố thân thiết từng bước một lưu lạc đến tình trạng này… Ha, Chu Mộc, mày đúng thật là tệ hại.

Chu Mộc uể oải tự giễu.

“Mộc Mộc…” Bên cạnh có người kéo tay áo cô.

Chu Mộc hồi thần từ mớ suy nghĩ rối rắm.

“Ngơ ngẩn cái gì thế?” An Hòa vuốt lại mái tóc dài hơi rối của cô, dẫn cô vào phòng kiểm tra. “Đi thôi, nên kiểm tra rồi.”



“Viêm dạ dày mãn tính, loét dạ dày… Huyết áp thấp, suy nhược thần kinh…” An

Chính Thần viết trên giấy ‘soàn soạt’: “Còn nữa – thiếu máu trầm trọng.” Chữ cuối cùng hạ xuống, An Chính Thần giơ tay tháo kính mắt, nhìn Chu

Mộc ngồi đối diện nói khẽ như tiếng thở dài: “Tiểu Mộc, tuổi còn trẻ …

Sao lại tự hành hạ mình như vậy?”

Chẳng trách… Hễ ngồi lâu hay ngồi xổm lâu, vừa đứng lên là trước mắt tối sầm.

Chu Mộc nhếch khóe môi cười cười: “Bác An, khiến bác lo lắng rồi… Là con không chú ý… Sau này con sẽ chú ý hơn.”

“Mộc Mộc, cậu đừng nghĩ đây là việc nhỏ.” Vẻ mặt An Hòa xem chừng rất nghiêm túc: “Tình hình cơ thể cậu so với những người cùng tuổi thì xem như

hỏng bét rồi… Bệnh có thể nặng cũng có thể nhẹ, mấu chốt là xem cậu xử

lý thế nào… Theo như cái thói vô tâm của cậu, sớm muộn gì cũng xảy ra

chuyện lớn!”

“Ừm…” Chu Mộc áy náy cười nhìn An Hòa: “An An đừng lo lắng… Mình nhớ rồi.”

“Bác ghi mấy đơn thuốc cho con, chốc nữa bảo Tiểu Hòa nói cho con cách dùng

và liều lượng.” An Chính Thần đứng dậy đi tới vỗ vỗ vai Chu Mộc: “Tiểu

Mộc, về sau dù là chuyện ăn uống hay thời gian làm việc nghỉ ngơi tự con nhất định phải chú ý điều chỉnh, cơ thể là của mình, con phải quý trọng nó, nếu không con đổ bệnh đau đớn, đám người chúng ta cũng nóng ruột

theo.”

“Vâng, con nhớ rồi.” Chu Mộc ngoan ngoãn gật đầu với An Chính Thần.

“Cốc cốc –” Tiếng đập cửa có phần dồn dập.

“Mời vào.” Cả An Chính Thần cùng Chu Mộc


Polly po-cket