
mắt về, tầm mắt lại bất ngờ chạm phải ánh mắt Sở Du ngồi đối diện hơi chếch với cô.
Đôi mắt anh ẩn chứa thâm ý nhìn sâu vào cô.
Chu Mộc kín đáo né tránh ánh mắt có phần gai mắt kia, tâm tư đã bay tới việc sửa soạn hành lý chuẩn bị xuất phát.
“Mộc Mộc…” Tan họp, Giang Ngữ Tình nắm chặt vai Chu Mộc thở phì phì quát:
“Bà lại giở chứng gì thế hả? Sống yên bình đủ rồi, chạy tới vùng thiên
tai thể nghiệm cuộc sống có phải không? ! Bà có biết chỗ đó bây giờ nguy hiểm thế nào không? Từ sáng đến tối ngoại trừ dư chấn không ngừng chính là đất đá bay mù trời… Bà chạy tới đó làm gì? !”
“Tình Tử.” Chu
Mộc xoay người lại, tròng mắt hơi xanh khiến cho cả người cô thoạt nhìn
có vẻ mỏi mệt nói không ra lời: “Ba tuần rồi tôi không có tin tức gì của người kia… Tôi phải đi xem thế nào. Tôi phải đi.” Trong lòng canh cánh
tình trạng bên thành phố S, Chu Mộc nhanh chóng chuẩn bị hành trang của
mình. Không chỉ có vậy, ngay cả phần của mấy anh bạn đồng nghiệp kia cô
cũng lo luôn cả thảy, cho đến một ngày trước khi xuất phát năm người tập hợp lại nhận đồ trang bị, bốn người đàn ông trẻ không ngớt lời khen
ngợi cô gái chu đáo cẩn thận trước mắt này.
Sáng sớm cùng ngày
xuất phát, Chu Mộc gọi một cuộc điện thoại về nhà, chỉ nói là phải đi
công tác vài ngày, mong hai người lớn tuổi yên tâm.
Chuyến bay
tới thành phố S vẫn chưa khôi phục thông hành, vì thế đoàn người Chu Mộc chuyển sang bay tới sân bay quốc tế gần thành phố S, sau khi hạ cánh ở
đó sẽ thỏa thuận công việc cụ thể với chủ cho thuê xe mà tòa soạn đã
liên hệ từ trước, đổi thành tự lái xe vào khu vực thiên tai thành phố S.
Bốn đồng nghiệp nam ngày đêm thay phiên nhau lái xe, mà nữ đồng chí duy
nhất trong đội ngũ phỏng vấn lần này là Chu Mộc thì phụ trách tra cứu
bản đồ và xác định tuyến đường xe chạy.
Càng tới gần khu vực
thiên tai lái xe càng khó, tình hình giao thông càng lúc càng kém, xe cộ tiếp tục tiến về phía trước cũng càng ngày càng ít, mấy đồng nghiệp nam càng thêm bất an lo lắng, chỉ riêng Chu Mộc trong lòng chỉ còn một ý
nghĩ duy nhất –
Gần. Cô cách anh, lại gần thêm một bước.
Cho dù lần này tiến vào khu vực thiên tai cũng không thể gặp được con người khiến mình nóng ruột nóng gan kia, nhưng có thể ở cùng một chỗ, cùng
cảm thụ một bầu không khí căng thẳng, Chu Mộc liền có một loại cảm giác
được kề vai chiến đấu cùng anh.
Con đường tiến vào khu vực chịu
thiên tai, đoàn người Chu Mộc đi rất gian nan. Hơn nữa đường cao tốc đã
bị chặn, bọn họ chỉ có thể chọn đường vòng hết lần này đến lần khác,
khoảng cách không ngừng gia tăng, lộ trình không ngừng kéo dài, sự mệt
mỏi về cả thể xác và tinh thần của mấy người càng thêm nghiêm trọng, nếu cứ tiếp tục tình trạng này, chỉ sợ còn chưa đạt được mục đích, chính
bọn họ sẽ không thể không vào bệnh viện mà tranh giường với những nạn
dân khu vực thiên tai.
Không phải là bọn họ không lo lắng về tình hình khu vực thiên tai, cũng không phải bọn họ không giàu lòng nhiệt
tình với công việc… Nguyên nhân căn bản ở chỗ, con người chạm tới chỗ
mềm mại nhất trong đáy lòng bọn họ, không phải ở nơi mà họ đang muốn
tới.
Nhưng Chu Mộc thì hoàn toàn ngược lại.
Vì thế, sức
chiến đấu vang dội cùng tinh thần nghị lực tràn trề của cô gái trẻ trong lúc này có được lời giải thích trọn vẹn nhất.
“Lưu Nhi, vất vả
rồi.” Chu Mộc vỗ anh chàng đồng nghiệp vẻ mặt uể oải trên ghế lái: “Mấy
ngày nay đều là bọn anh làm việc không ngừng, anh đi nghỉ ngơi đi, đoạn
đường sau để em lái.”
“Không cần không cần…” Mấy đồng nghiệp nam
cuống quít xua tay ngăn cản, có điều Chu Mộc đã đi trước bọn họ một bước nhảy xuống xe mở cửa xe bên ghế lái.
Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm tính đúng đắn của nhận thức chân lý, sự thật chứng
minh, quan điểm “phụ nữ không bằng nam giới” trăm phần trăm là ăn ốc nói mò.
Chu Mộc chuyên chú nhìn tình hình giao thông phía trước,
điều khiển vô lăng trong tay vững vàng, tuy trong mắt đã hằn đầy tơ máu
mỏng từ lâu, nhưng con ngươi đen láy vẫn sáng lấp lánh không gì sánh
được.
Lại đi về phía trước, thân xe chợt bắt đầu xóc nảy, mấy
người đang thiu thiu ngủ trên xe đều bị xóc nảy giật mình, đến khi ngước mắt lên, dây cung trong lòng bỗng bị kéo căng.
Cầu lớn bị gãy,
sụt xuống quốc lộ, tảng đá lớn chắn giữa đường, những chỗ hõm trên lan
can… Vài chiếc xe vỡ nát khắp thân thưa thớt đậu hai bên đường, đám
người túm năm tụm ba rải rác đứng một bên, không ai không lộ ra vẻ mặt
mệt mỏi cùng lo lắng không gì sánh nổi.
Không xa nữa… Chu Mộc âm thầm cắn răng một cái, tránh qua đám người lái xe đi nhanh hơn.
…
Thảm. Thật thảm.
Không chỉ là phế tích hài cốt vụn rời, đá vụn gạch vụn, từng lá cờ đỏ tươi
của đội cứu viện bay phấp phới trong gió, những tiếng rên rỉ run rẩy như từ sâu trong lòng đất truyền tới. Mà càng khiến cho người ta cảm thấy
bi thương từ tận đáy lòng lại là vẻ tang tóc khắc sâu trên khuôn mặt
những nạn dân mất đi mái nhà mất đi người thân trong trận động đất.
Chu Mộc nhảy xuống xe, đi tới một góc ít người chú ý.
Một bé trai cả người bẩn thỉu ngồi đó ôm lấy