Nước Chảy Thành Sông

Nước Chảy Thành Sông

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322950

Bình chọn: 7.5.00/10/295 lượt.

thảo, bố trí thiết kế… Người này thần thông đến mức độ này, quả thật chính là lên trời xuống đất không gì

không làm được!

“Này, này,” Giang Ngữ Tình dùng khuỷu tay huých

huých cô: “Đi sớm về tối quên ăn quên ngủ … Bà được đấy nhỉ? Chỉ vì mấy

đồng tiền thưởng cuối năm mà như thế hả?”

“Cái này gọi là truy

cầu cuộc sống vĩnh viễn không có điểm dừng…” Chu Mộc ngước mắt từ chồng

bản thảo cao ngất, vành mắt có quầng đen nhàn nhạt: “Loại người như bà…

không hiểu được đâu.”

“Này!” Giang Ngữ Tình liếc cô một cái vẻ

khinh thường: “Cái gì gọi là loại người như tôi hả… Chậc, tự hành hạ

mình như thể sắp thành tiên ấy… Vậy thì bà làm đi, cứ tiếp tục thế này,

bà sẽ cô đơn lẻ loi… Cuộc sống độc thân của bà cũng sẽ – vĩnh viễn không có điểm dừng!”

“Đúng là tối độc bất quá phụ nhân tâm*…” Chu Mộc

cố tình trêu chọc con người đã lập gia đình Giang Ngữ Tình, cố ý kéo

giọng hai chữ “phụ nhân” rõ dài.

*không gì hiểm độc bằng lòng dạ đàn bà, chữ ‘phụ nhân’ ở đây vừa là phụ nữ, vừa có nghĩa là người phụ nữ đã có chồng.

“Nhãi con chết tiệt!” Giang Ngữ Tình rú lên một tiếng rồi nhào tới cấu véo cô.

Di động của Chu Mộc đúng lúc này reo lên.

“Bố ạ?”



Điện thoại là bố Chu Mộc, Chu Vĩ Bình thị trưởng Chu gọi tới.

Sau khi tới thành phố A làm việc, Chu Mộc vẫn duy trì thói quen một tuần

gọi điện về nhà một lần. Nội dung nói chuyện na ná như nhau, từ công

việc đến cuộc sống rồi đến “vấn đề cá nhân” khiến cô có chút mất kiên

nhẫn, mỗi khi có điện thoại gọi tới, Chu Mộc cảm thấy câu trả lời của

mình đã sắp trở thành một khuôn mẫu cố định, không ý kiến không thay

đổi, cũng không có nhiều ý nghĩa.

Nhưng vẫn không thể bỏ bớt khâu này. Bằng không với tính cách ‘cẩn thận từng li từng tí’ của mẹ Chu,

chắc chắn sẽ lập tức giết tới tận cửa.

Nhưng nội dung cuộc trò chuyện hôm nay lại có phần khác biệt.

Giọng nói của bố cô vẫn không khác bình thường, qua điện thoại, ông trầm tĩnh mà bình thản nhắc nhở Chu Mộc cuối tuần đừng quên đi tham dự tiệc mừng

thọ của ông cụ An Quốc Huân.

Ông cụ An là ông ngoại của Lâm Tu, đồng thời cũng là lão tư lệnh lão cách mạng đã nhìn bọn trẻ Chu Mộc lớn lên.

Chu Mộc cùng cháu gái An Hòa của ông cụ An có vài phần giống nhau, hai cô

bé từ nhỏ đều thích chơi đùa với đám con trai, một đứa láu lỉnh tinh

quái một đứa hiếu chiến thượng võ, cả hai đều rất mạnh mẽ cứng cáp, An

Quốc Huân tính tình phóng khoáng yêu quý hai cô bé đặc lập độc hành* này vô cùng, lại thêm An Hòa từ nhỏ đã ở xa, vậy nên vô hình trung ông cụ

coi Chu tiểu nha đầu bên cạnh như cháu gái ruột của mình mà cưng chiều,

tình cảm cách mạng thâm hậu nền tảng cách mạng vững chắc, bởi vậy, Chu

Mộc rất thân với ông cụ, dáng vẻ kia lại giống như là ông cháu ruột thịt vậy.

*đi đứng một mình, ý nói không a dua theo ai.

Tâm tư trẻ nhỏ luôn ngây thơ đơn thuần, với những bậc cha chú thì lại phức tạp hơn một chút.

Chu Vĩ Bình là một người tỉ mỉ, tuy rằng làm người chính trực không có tâm

tư thủ đoạn, nhưng thân ở giới chính trị, lão tư lệnh An kia luôn là một cây đại thụ che bóng mát. Về công về tư, ông đều không muốn mối quan hệ thân thiết giữa hai nhà bị cắt đứt, bởi vậy, đối với chuyện của ông cụ

An, ông luôn lo lắng rất chu toàn.

Mà dù là nhìn từ góc độ ông cụ An hay từ góc độ Lâm Tu, cô con gái Chu Mộc đều là mối ràng buộc quan trọng nhất.

“Hôm sinh nhật ông cụ bố phải đi thăm hỏi tỉnh thành cấp dưới, không đến dự

tiệc sinh nhật được, con đi chúc thọ ông cụ nhớ gửi lời chào hỏi thay

bố.” Bố Chu trầm tĩnh nói.

Tính chân thực của việc thăm hỏi còn phải chờ nghiên cứu thêm, nhưng lý do bố không tới đó Chu Mộc cũng hiểu rõ trong lòng.

Nhiều người lắm miệng, thân phận quyết định mọi chuyện.

Thị trưởng và tư lệnh, tuy nói đều là nắm giữ chức vị cao, nhưng xem ra vẫn luôn có chênh lệch và khoảng cách.

Thế giới này rất nhiều người có tâm tư, khó tránh khỏi sẽ không khiến cho người ta rước lấy phiền não không cần thiết.

Cho nên, cách làm của bố, Chu Mộc hoàn toàn hiểu được.

“Bố chuẩn bị quà biếu rồi, con nhớ về nhà lấy.” Bố Chu dặn dò Chu Mộc.

“Vâng.”

Theo lời dặn của bố, hôm sinh nhật ông cụ An Quốc Huân, Chu Mộc lái xe về thành phố A từ sớm mang quà biếu đã chuẩn bị lên xe.

Bộ ngư cụ* thượng hạng… Ha… Thật đúng là phục vụ theo sở thích.

*Bộ dụng cụ để câu cá, đánh bắt cá.

Người ngoài nghề có lẽ không nhìn ra bản chất, nhưng đối với một người thích

câu cá như Chu Mộc mà nói, cô hiểu rất rõ giá trị của món “đại lễ” trước mắt này.

Trên phương diện đối nhân xử thế, xem như bố đã lo nghĩ đủ đường.

Vì phải trở về lấy bộ ngư cụ này, trước đó Chu Mộc đã cự tuyệt lời đề nghị “đưa đón” của Lâm Tu, bởi vậy, sau khi ra khỏi nhà, Chu Mộc dựa theo

địa chỉ mà bố cho lái xe đến thẳng địa điểm tổ chức tiệc mừng sinh nhật

ông cụ An.

Ngày cuối tuần đông đúc, đường sá trong thành phố quả

nhiên chen chúc như luộc bánh chẻo, xa thủy mã long xuyên lưu bất tức*

đều không đủ để hình dung cảnh náo nhiệt trên đường, Chu Mộc xem đồng hồ rồi nhìn tình hình giao thông, quả thực có xung động muốn chửi người.

*ngựa xe như nước, chảy mãi khô


XtGem Forum catalog