
nhắc nhở Mike đến
giờ cơm trưa nhưng lại bị Mike BOSS trừng mắt đuổi ra ngoài.
Trò chuyện ăn ý trong truyền thuyết thật vui, gặp lần đầu mà như đã quen biết từ lâu…
Mike thỉnh thoảng lại bị những nhận xét dí dỏm của Chu cô nương chọc cho
cười to, đến khi biết được cô cũng có học sơ qua về trà đạo, Mike tiên
sinh quả thực có ý muốn bắt Chu Mộc về làm con dâu nhà mình.
Đây có lẽ là một ý kiến hay… Nếu như bỏ qua việc con mình năm nay mới có năm tuổi. ><
Đến khi cuộc phỏng vấn dài quá mức này kết thúc, Mike và Chu Mộc đã giống như một đôi bạn lâu năm.
Sau nhiều lần mời Chu Mộc đến công ty làm việc bị từ chối khéo, Mike tiên
sinh cảm thấy hết sức tiếc nuối, nhưng vẫn kiên trì muốn Chu Mộc nghiêm
túc cân nhắc lời đề nghị của anh ta.
Chu Mộc dở khóc dở cười liên tục gật đầu, cuối cùng cũng kết thúc nhiệm vụ lần này.
Biết nói thế nào nhỉ… Sự vật phát triển theo khuynh hướng đi lên và quanh co phức tạp theo một thể thống nhất… Có đôi phần ngoằn ngoèo, nhưng cuối
cùng kết cục vẫn là tốt đẹp!
Chu Mộc thở phào nhẹ nhõm, nhấc chân lên xe chuẩn bị về tòa soạn báo cáo kết quả công tác, điện thoại lại reo lên “đinh đinh”.
Lâm Tu.
Nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình, Chu Mộc cảm thấy tâm tình vừa thả lỏng đột nhiên lại khó chịu không ít.
“A lô?” Nói không bận tâm là giả, Chu Mộc ấn phím trò chuyện, hờ hững mở miệng vàng.
Hai bên hiểu nhau quá rõ, Lâm Tu ở đầu dây kia gần như lập tức nhận ra sự khác thường của Chu Mộc.
“Sao thế này?” Lâm Tu nửa trêu chọc nửa quan tâm nói: “Kẻ nào không có mắt trêu chọc cô nãi nãi ngài vậy?”
Hừ…
Chu Mộc lập tức thầm hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm không ngờ phó đoàn trưởng Lâm anh cũng ác khẩu với chính mình thật đấy.
“Chẳng sao cả. Cũng chẳng có ai cả.” Chu Mộc khẽ dựa đầu vào ghế, cả người hơi ngả ra sau, giọng điệu cực kỳ gắt gỏng.
Nghĩ một chút, lại không cam lòng cắn môi dưới bổ sung một câu: “Người không liên quan ấy mà… Nhìn mà phát bực.”
Giận dỗi ai đây… Lâm Tu bên kia khẽ cười cười, không truy hỏi cũng không tìm hiểu thêm.
“Dạo này trong đoàn hơi bận, muốn gọi điện lâu rồi, nhưng vẫn không có thời
gian.” Nhẹ nhàng hời hợt, giọng điệu của Lâm Tu vẫn khiến người ta yên
lòng trước sau như một: “Thế nào? Có khỏe không?”
Đúng rồi, làm tùy tùng đi theo chăm sóc Hà quân y… Chẳng lẽ lại không bận?!
“Biết anh bận, nên cũng không dám làm phiền anh.” Chu Mộc không nóng không
lạnh mở miệng nói: “Em ấy à… tốt lắm, cơ thể khỏe mạnh, ăn cái gì cũng
thấy ngon.”
Sao nghe thế nào cũng thấy trong lời này có chuyện nhỉ? Lâm Tu hơi nhướng mày, dựa người vào bức tường phía sau.
Đây là bực bội đấy à? Mình có trêu chọc gì cô ấy đâu!
Với tính khí cáu kỉnh của cô nhóc kia, cứng đầu như con lừa ấy, cứ hỏi tiếp thì thể nào cũng bị một phen bẽ mặt.
Cái tính ung dung bình tĩnh của Lâm Tu lại được dịp thể hiện, em hậm hực
với anh, tội gì anh phải đứng mũi chịu sào? Không bằng áp dụng chính
sách không quan tâm gì hết, chẳng bao lâu người kia tự vui lên, anh cũng vui vẻ thanh nhàn khỏi phải lo âu.
Cô nhóc Chu Mộc này… Cứng mềm đều không ăn, nhường nhịn không được chọc tức cũng không xong, tốt nhất là không cần so đo với cô!
Thế mới nói Lâm Tu là khắc tinh của cô mà!
“Dự báo thời tiết nói gần đây nhiệt độ giảm thấp, nhớ mặc thêm quần áo.”
Lâm Tu phớt lờ chủ đề ban nãy, ân cần dặn dò: “Trời lạnh đừng có suốt
ngày váy ngắn giày ống, gió buốt lắm, đừng để bị lạnh, đến lúc già thì
chỉ có em khổ.”
Bất kể thế nào, rốt cuộc anh vẫn quan tâm cô…
Sắc mặt Chu Mộc hơi giãn ra, giọng nói cũng không cứng ngắc như khi nãy
nữa: “Mấy người bọn anh hết người này đến người kia, đang êm đẹp sao đều học cách nói chuyện của mẹ em thế hả… Thể nào cũng già sớm cho mà xem.”
“Đành chịu thôi…” Lâm Tu ở đầu kia cười trầm thấp: “Có một đứa con gái không
làm người ta bớt lo như em, làm cha mẹ bao giờ cũng phải lo lắng nhiều
một chút.”
Chu Mộc chớp chớp đôi mắt to hai cái, ngay sau đó trong xe truyền đến tiếng gào thét của cô –
“Lâm Tu chết tiệt anh nói xỏ em! ! !”
Tâm trạng vốn còn hơi u ám qua một lát trò chuyện dường như đã thành nắng
ráo trời quang, tuy trong lòng vẫn còn một chút không cam lòng nho nhỏ,
nhưng cuối cùng Chu Mộc vẫn bị mấy câu nói đùa của Lâm Tu dỗ cho vui vẻ.
Đối phó với mình, người kia, luôn luôn có biện pháp.
Chu Mộc không phải kiểu người thích bận tâm chuyện vụn vặt, chuyện lần này
cô bực bội, một mặt là vì từ nhỏ đã bị đặt vào vị trí tương đối lúng
túng cùng với Hà Tiêu, mặt khác là cảm thấy trong chuyện này Lâm Tu nợ
cô một lời giải thích.
Có điều, bây giờ ngẫm lại, Lâm Tu đâu có làm sai chuyện gì?
Chuyện này không nói cho cô nghe thì có sao… Anh không có nghĩa vụ ấy, cô cũng không có cái quyền ấy.
Dù sao, cô chỉ là bạn nối khố của anh.
Thôi thôi… Chu Mộc lắc lắc đầu, coi như lật sang một trang giấy mới đi.
…
Mượn lời của cô bạn thân Giang Ngữ Tình mà nói, Chu Mộc không chỉ là người
cuồng công việc, mà còn là một nữ siêu nhân điển hình.
Phỏng vấn
người khác không dám nhận cô dám nhận, công việc người khác đều sợ cô
sẵn sàng làm, săn tin tức viết bản