
thích, Hà Tiêu chính là người như vậy. Biết thời thế biết tiến lùi, quan trọng hơn là, cô luôn cân nhắc chừng mực vô cùng hoàn hảo. Để người
hiểu rõ tấm lòng tôi, nhưng không gây thêm bất kỳ phiền phức gì cho
người. Lấy tiến làm lùi, hiểu được đạo lý này không khó, nhưng thật sự
muốn chuyển thành hành động, không phải người phụ nữ nào cũng làm được.
Lăn lộn trong quân doanh nhiều năm, mắt thấy tai nghe nhiều chuyện, lâu
ngày thành ra, tâm tư của Hà mỹ nữ mọi người đều biết. Chuyện tốt ở
trong mắt những người khác, vậy mà với Lâm Tu, không nói tránh còn không kịp, ít nhất cũng không nhìn ra anh hào hứng phấn khích là bao.
Ông ngoại Lâm Tu An Quốc Huân là lão tư lệnh quân khu Y, theo lý mà nói,
bối cảnh gia thế hùng hậu như vậy hẳn phải là chỗ dựa vững chắc thuận
lợi nhất cho Lâm Tu. Vốn đã không phải hạng giá áo túi cơm, lại có lão
tư lệnh nâng đỡ, thăng quan tiến chức xuôi chèo mát mái là chuyện không
cần bàn cãi. Thế nhưng, hạng người ưu tú như Lâm Tu, trong lòng khó
tránh khỏi có vài phần tự cao tự đại, huân chương thế hệ trước lại sáng
ngời như thế, đó dù sao cũng là do thế hệ trước đánh đổi bằng súng thật
đạn thật mới có, nhờ quan hệ họ hàng mà dựa hơi ông cụ, Lâm Tu không qua nổi cửa này.
Việc này cũng giải thích vì sao Lâm Tu lại bỏ qua quân khu Y mà một lòng một dạ tới quân khu Z gây dựng sự nghiệp.
Đa phần bạn bè trong quân ngũ không biết thân phận của Lâm Tu. Nhưng việc
này không có nghĩa là tầng lớp lãnh đạo cũng không biết. Nói tóm lại,
quân doanh chính là xã hội, Lâm Tu im lặng không đề cập tới thân phận ấy là khiêm tốn, nhưng quan hệ huyết thống sáng chói kia thì biết để đâu,
lại có bao nhiêu người biết chuyện có thể thật sự xem như cái gì cũng
không thấy?
Tâm tư của đứa cháu ngoại mình, Chu Thâm không phải
không biết. Từ lúc Lâm Tu vẫn là thằng nhóc miệng còn hôi sữa, cũng đã
biết nhanh mồm nhanh miệng gọi ông là “ông nội Chu”, qua nhiều năm như
vậy, Chu Thâm tận mắt nhìn Lâm Tu trưởng thành, trở thành một sĩ quan
trẻ ưu tú thành thục, coi trọng anh cũng là chuyện đương nhiên. Nay Hà
Tiêu cùng Lâm Tu đều đến độ tuổi nên cân nhắc chuyện cá nhân, bất kể là
cân nhắc từ phương diện cá nhân hay từ bối cảnh gia đình, “chung tay hợp sức” đều là lựa chọn tốt nhất của đôi bên.
Nhưng nói đi cũng
phải nói lại, yêu đương cưới hỏi là chuyện lưỡng tình tương duyệt*, vì
thể diện cùng thân phận, phó tư lệnh Chu cũng không thể bày tỏ ý kiến
gì. Đứng một bên cổ vũ là chuyện cực hạn ông có thể làm, nhưng tạo cơ
hội giúp cô cháu gái cũng là chuyện vui mắt vui tai ông rất sẵn lòng
thực hiện.
*đôi bên cùng có tình cảm với nhau
Liên tiếp mấy ngày liền phó tư lệnh Chu đều ở quân khu Z cùng mọi người, từ
trên xuống dưới từ trong ra ngoài coi như thăm hỏi khảo sát mấy lần,
cuối cùng, cuộc “tập kích bất ngờ” xem như đến hồi kết thúc, trước khi
đi, Chu Thâm cho mọi người giải tán, gọi một mình Lâm Tu lại.
“Phó đoàn trưởng Lâm, tới tổng viện quân khu một chuyến đi? Hộ tống Hà quân y của chúng ta về?”
“Rõ.” Mệnh lệnh của thủ trưởng, không thể cự tuyệt.
Gương mặt Chu Thâm chậm rãi hiện nét cười, ngay sau đó thong thả mở miệng:
“Còn muốn phiền cậu chuyển lời cho ông cụ nhà cậu… Hôm nào ông cụ An
rảnh, tôi sẽ dẫn Hà Tiêu đến thăm hỏi.”
Ánh mắt thâm trầm lướt qua mặt Lâm Tu, sau đó lại nhanh chóng dời đi không một dấu vết.
“Rõ.” Lâm Tu lên tiếng, trong thoáng chốc ngước mắt lên liền bắt gặp đám cán
bộ xung quanh làm như ngầm nhất trí với nhau, mặt mày ai nấy đều không
hẹn mà tươi cười đầy ẩn ý sâu xa.
Trong lòng chầm chậm thở dài cực khẽ.
Trong quân đội là như thế đấy…
Tòa án xét xử không minh bạch. Cắt không đứt, giải quyết không xong.
…
Chớp mắt Chu Mộc vào làm việc tại tòa soạn FAMOUS đã hơn một tháng, bắt kịp
nhịp độ công việc, nhanh chóng nắm rõ phương thức làm việc, đối với
những bài phỏng vấn được giao, Chu Mộc cũng hoàn thành rất nhanh, liên
tục nhiều ngày như vậy, quả thực có chút dáng vẻ mất ăn mất ngủ, vậy mà
hết lần này tới lần khác đương sự dường như làm không biết mệt.
Cũng giống như mọi ngày, tối hôm đó, Chu mỹ nữ yêu nghề kính nghiệp lựa chọn tăng ca như trước.
Ngồi lâu trước máy tính, từng khớp xương trên cơ thể như gỉ sắt, cứng ngắc
vô cùng, eo lưng cả người mỏi tới mức muốn gãy, đến khi đứng dậy, toàn
thân Chu Mộc lập tức phát ra tiếng “răng rắc” không dứt bên tai, trong
tòa soạn không một mống người tầm chạng vạng, nghe vào tai khó tránh
khỏi có phần hơi đáng sợ.
Nhấc chân đi đến phòng trà nước tự làm
cho mình một cốc cà phê hòa tan, Chu Mộc một tay cầm cốc tay kia thì nắn bóp cái cổ đau nhức không ngừng.
Vừa xoa cổ vừa đi ra ngoài, không cẩn thận, Chu Mộc suýt nữa va vào người trước cửa.
“… Tổng biên tập?”
Có người chuyên nghiệp giúp đỡ có khác. Dưới sự chỉ đạo của Sở Du, mấy vấn đề làm Chu Mộc nhức óc bấy lâu được giải quyết dễ dàng, bản thảo tốn
bao nhiêu thời gian công sức của cô rốt cục có thể hoàn thành trước thời hạn.
“Mike là người khó tính có tiếng trong giới, phỏng vấn ngày mai, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Sở Du giương mắ