Nước Chảy Thành Sông

Nước Chảy Thành Sông

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322741

Bình chọn: 8.5.00/10/274 lượt.

ạnh rồi…” Lâm Tu nhìn Chu Mộc ở đối diện

đang ăn uống thỏa thuê sung sướng với vẻ đồng tình, bùi ngùi than thở.

“Như chị đây phải gọi là bản chất tự nhiên…” Chu Mộc bưng bát canh nóng hổi

lên uống một ngụm, sau đó cảm thấy hơi nóng, liền giơ tay cởi áo khoác

trên người.

“Đinh…” Có thứ gì từ trong túi áo khoác rơi ra lăn trên mặt đất phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Lâm Tu nhanh tay lẹ mắt cúi người xuống nhặt.

“Đây là?”

Khẽ liếc chiếc khuy áo nằm im lìm trong lòng bàn tay, Lâm Tu ngước mắt nhìn người đối diện.

“A… Cái này ấy à…”

Nhìn “kiệt tác” của chính mình, Chu Mộc mở miệng kể lại chuyện xảy ra ở khách sạn hôm đó cho Lâm Tu nghe.

“Khách sạn?” Bỏ qua những phần khác, Lâm Tu chuẩn xác bắt được trọng điểm

trong câu chuyện của Chu Mộc: “Em đến đấy làm gì? Vẫn chưa sắp xếp được

chỗ ở à?”

“Không phải không phải.” Chu Mộc liên tục mở miệng trấn an Lâm Tu: “Chuyện chỗ ở giải quyết ổn thỏa cả rồi. Hôm đó vừa tới,

chẳng muốn mệt xác, cho nên mới vào khách sạn ở tạm một đêm…”

“Đồ đạc đều chuyển xong rồi à? Em tới thành phố A làm việc sao không báo cho anh một tiếng?” Lâm Tu nhíu mày.

“Anh xem anh xem… Em biết ngay mà…” Chu Mộc than nhẹ: “Lâm Tu, em lớn từng

này rồi, chuyện tí ti gì cũng cần anh giúp, vậy sau này anh kết hôn

chẳng phải em sẽ phải lên Ngũ Đài Sơn làm ni cô à?”

Kết hôn… ư?

Đôi mắt hơi trầm xuống, sắc mặt Lâm Tu trầm tĩnh lại, sương mù trong mắt cũng chợt dâng lên.

Ngay sau đó, di động trong túi bất ngờ reo lên.

“Sao thế?” Thấy người nọ cất điện thoại về chỗ cũ, Chu Mộc ngước mắt nhìn về phía Lâm Tu.

“Người trong đội gọi tới … Bảo anh nhanh chóng trở về.” Lâm Tu khẽ thở dài đứng dậy.

“Được rồi. Về đi.” Chu Mộc đứng dậy theo anh, vô thức giơ tay xốc lại cổ áo

khoác chỉnh tề giúp Lâm Tu. “Hai chúng ta liên lạc điện thoại sau.” Có câu “Quân lệnh như núi đổ”, lời này không sai chút nào. Sau khi nhận được điện báo, Lâm Tu tức khắc đứng dậy, chào tạm biệt Chu Mộc rồi chạy về doanh trại trước.

“Cuối cùng cũng về rồi…” Nhìn thấy người tới, Tạ Đào vô thức thở phào một

hơi. Vội vàng vàng vàng chạy đến bên cạnh Lâm Tu, Tạ Đào đè thấp giọng

nói: “Thủ trưởng giá lâm.”

“Quân đoàn trưởng?” Lâm Tu sải bước chân dài, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh ung dung như trước.

“Không. Là phó tư lệnh Chu.” Tạ Đào hơi nghiêng mặt nói khẽ.

Trong lúc nói chuyện, hai người vừa vặn chạm mặt đoàn người phó tư lệnh Chu đang đi tới.

“Báo cáo!” Lâm Tu cùng Tạ Đào đồng loạt chào theo kiểu nhà binh.

Chu Thâm gật nhẹ đầu, ánh mắt đảo qua mặt Tạ Đào, lúc lướt qua Lâm Tu thì

hơi ngừng lại một chút, sau đó lại lần nữa rơi vào người Vũ Sấm.

“Vũ Sấm, trung đoàn không quân tập đoàn quân X của chúng ta có hai viên đại tướng trước mắt đây, chắc hẳn cậu cũng bớt được không ít tâm tư đấy

nhỉ?”

“Báo cáo!” Vũ Sấm dõng dạc trả lời: “Bọn họ còn trẻ, còn có rất nhiều phương diện chưa thành thục. Sau này còn phải khiêm tốn tiếp

thu chỉ đạo và hướng dẫn từ thủ trưởng!”

“Thôi đi…” Chu Thâm liếc Vũ Sấm một cái, trong giọng nói mang theo vài phần trêu chọc: “Cậu

khiêm tốn quá ha. Ngoài miệng thì nói đến là khéo, lông mày thì dương

dương tự đắc rõ rành rành ra rồi kìa.”

“Thủ trưởng dạy bảo phải ạ.” Vũ Sấm cười toe toét vui vẻ nói.

“Cha nào con nấy, thủ lĩnh thế nào thì quân thế ấy… Trông cái đám thuộc hạ

nòng cốt của cậu, đức hạnh cũng chả khác gì cậu.” Nói xong, ánh mắt Chu

Thâm lại lần thứ hai bay về phía Lâm Tu: “Lâm Tu.”

“Có!” Chào đúng chuẩn kiểu nhà binh.

“Tôi biết cậu vẫn là tay súng thiện xạ của trung đoàn không quân, thế nào, thân thủ không bị thụt lùi đấy chứ?”

“Báo cáo thủ trưởng, trong trung đoàn không quân của chúng tôi, tất cả mọi người luôn luôn khắc ghi một câu —”

Chu Thâm nhướng mày giương mắt.

“Chèo thuyền ngược dòng, không tiến ắt lùi. Trong quy tắc của chúng tôi, chỉ có hai chữ ‘tiến lên’.”

Chu Thâm nghe vậy ngẩn ra, lập tức quay sang Vũ Sấm “ha ha” cười rộ lên,

“Tính tình thằng nhóc này chẳng thay đổi tí gì. Ngược lại có vài phần

khí thế ngút trời cơ đấy… Đoàn trưởng Vũ, có công dạy dỗ rồi.”

“Thủ trưởng ngài khen nhầm rồi ạ.”

“Thôi được rồi.” Chu Thâm mỉm cười: “Hôm nay tôi đến là để ăn chực. Mấy ngày

nay đều nhớ thương cơm canh trung đoàn không quân của các cậu đấy. Những người còn lại giải tán cả đi, Vũ Sấm, làm phiền cậu, hôm nay tôi theo

cậu đi cùng các anh em ăn một bữa cơm tập thể.”

“Không thành vấn đề!” Vũ Sấm mừng rỡ nói: “Nhiệt liệt hoan nghênh thủ trưởng tới ăn cơm, thức ăn bảo đảm có đủ!”

“Cứ thế nhé.” Chu Thâm vui vẻ, lại quay sang Lâm Tu nói: “Lâm Tu, hôm nay

tôi còn dẫn theo một người nữa, bây giờ e là còn đang thơ thẩn quanh

đây, lát nữa cậu đi tìm con bé, rồi dẫn tới căng tin cho tôi. Bọn tôi

chờ hai người tới rồi cùng ăn.”

“Rõ!”

Thủ trưởng đã lên

tiếng, không thể từ chối, mắt thấy một đám người đều rầm rập đi xa, Lâm

Tu cũng sải bước bắt đầu tìm người trong sân bãi.

“Này.” Vai phải bị vỗ nhẹ một cái, Lâm Tu xoay người lại, đối diện một đôi mắt sáng ngời.

“Hà Tiêu?”



Sáng sớm lúc đi làm, Giang Ngữ Tình đụng phải Chu Mộc đang điểu khiến chiếc

xe Tiểu Bạch xình xịc


XtGem Forum catalog