
Nhớ tới lúc xe còn chạy trên đường Chu Mộc thật sự không nhịn nổi nôn hai
lần, Tạ Đào lo lắng gọi điện tới chỗ Lâm Tu, nhưng không có ai tiếp máy
đúng như trong dự đoán.
Người nọ hiện giờ chắc đang báo cáo công tác với nhóm thủ trưởng rồi… Loại tình huống này đích thực là hợp tình hợp lý.
Nhưng mà…
Tạ Đào quay đầu nhìn sắc mặt tiều tụy hơn nhiều của Chu Mộc, vẫn quyết ý đưa cô tới phòng y tế xem trước.
Người xui xẻo uống nước lạnh cũng bị giắt răng, có lẽ là ngại Chu Mộc bị hành hạ còn chưa đủ, Tạ Đào tới phòng y tế gặp đúng thời điểm tập thể nhân
viên bên trong đều đi căn tin ăn cơm, bác sĩ trực ban không biết vì lý
do gì cũng không ở trong phòng, Tạ Đào đang vò đầu bứt tóc, chợt xuyên
qua cửa sổ phòng y tế trông thấy bóng dáng của Lâm Tu.
Xem chừng là tan họp rồi.
Tạ Đào nhảy dựng lên, gõ lên cửa thủy tinh “Cạch cạch”, khiến cho cả khung cửa sổ đều rung vang trời.
Tạ Đào kéo cửa sổ ra, vừa định mở miệng nói chuyện, một giọng nữ đã truyền tới.
“Phó đoàn trưởng Lâm.”
Lâm Tu cùng Tạ Đào đồng loạt ngước mắt, xuất hiện ở trong tầm mắt của bọn họ lại là Hà Tiêu.
Bà cô này sao mà âm hồn không tiêu tan thế nhỉ? ! Tạ Đào xưa nay vốn không có cảm tình với cô ta nhất thời càng thêm ngán ngẩm.
Sao mà ở chỗ nào cũng thấy cô ta! (Zinny: Tìm đến phòng y tế gặp bác sĩ là chuyện đương nhiên rồi, bạn Tạ Đào này thật là… =.,=)
“Chúc mừng nha.” Hà Tiêu chậm rãi ngước mắt, “Em nghe nói lãnh đạo của anh đang chuẩn bị xin cấp trên ghi công cho anh đấy.”
“Thành quả thắng lợi đâu phải của một cá nhân.” Giọng điệu của Lâm Tu khách sáo mà xa cách: “Anh không dám kể công.”
“Khiêm tốn thế.” Hà Tiêu nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, “Biểu hiện xuất sắc của anh lúc tập trận mọi người đều thấy rõ cả rồi, em nghĩ…”
“Rất xin lỗi vì chen ngang hai người.” Không biết từ khi nào Tạ Đào đã lủi
ra khỏi phòng y tế, “Nhưng phó đoàn trưởng Lâm à, tôi muốn nói cho cậu
biết trước là – Chị dâu đến đơn vị rồi.”
“Ở đâu cơ?” Mắt Lâm Tu sáng lên, vội thốt ra.
Giọng nói mới vừa rồi còn tĩnh như nước lặng tức thì để lộ ra nỗi vui mừng và kinh ngạc không hề che giấu.
Hà Tiêu chợt cảm thấy cổ họng mình như bị thứ gì chặn ngang.
“Còn đang ngủ ở trên xe, những chuyện khác tí nữa tôi kể cho cậu sau, vấn đề hiện tại là – phải tìm đám bác sĩ phòng y tế xem qua cho cô ấy xem thế
nào đã.” Giọng điệu của Tạ Đào có vài phần gấp gáp, “Tôi thấy sắc mặt
của chị dâu không được tốt lắm, vừa rồi dọc đường đi cô ấy nôn hai lần… Có vẻ nghiêm trọng đấy, không giống như là say xe đơn giản thế đâu.”
“Nhóm bác sĩ đều đi ăn cơm rồi.” Vẻ mặt của Lâm Tu hơi có chút khẩn trương,
“Cậu cứ dẫn tôi tới đó xem thế nào đã.” Nói xong hai người nhấc chân
toan đi.
“Đợi đã.” Hà Tiêu ở phía sau đột nhiên lên tiếng.
Lâm Tu và Tạ Đào cùng quay đầu lại.
“Hai anh quên mất rằng em cũng là bác sĩ à?” Hà Tiêu lẳng lặng đưa mắt nhìn Lâm Tu, “Em đi với hai người.”
Tạ Đào sửng sốt, Lâm Tu lại chỉ thản nhiên liếc nhìn cô một cái rồi chậm rãi mở miệng nói –
“Vậy thì cảm ơn em trước.”
…
Bế Chu Mộc đang ngủ say đặt lên chiếc giường trong nhà khách của quân khu, Lâm Tu cùng Tạ Đào đứng ở một bên, yên lặng đợi kết quả kiểm tra của Hà Tiêu.
Nhẹ nhàng dời ống nghe khỏi
bụng của Chu Mộc, Hà Tiêu từ bên giường đứng lên, lúc quay đầu nhìn về
phía Lâm Tu, sắc mặt có chút phức tạp.
“Ở đây không có thiết bị chuyên nghiệp trong bệnh viện, nên em không dám
khẳng định lắm…” Hà Tiêu nói từng tiếng từng tiếng: “Nhưng… Em nghe được tim thai.”
Hàng mày tuấn tú khẽ chau lại, ánh mắt Lâm Tu chợt trở nên sâu thẳm.
Tạ Đào phản ứng chậm nửa nhịp, khi anh ta còn chưa hiểu ra vấn đề, Hà Tiêu đã lại mở miệng, “Nếu em phán đoán không nhầm thì… Chu… Vợ anh, cô ấy
hẳn đã mang thai hơn ba tháng.”
Sống lưng thẳng tắp tức thì càng thêm căng cứng, Lâm Tu kín đáo hít sâu một
hơi, tới khi lên tiếng, giọng nói dường như mang theo vài phần bất ổn
không dễ nhận ra: “Vậy thì, tình trạng sức khỏe của cô ấy hiện tại… Liệu có gây ra ảnh hưởng gì không tốt đối với thai nhi không?”
“Em không phải bác sĩ phụ sản, nhưng đánh giá theo tim thai – thì hẳn là không có vấn đề gì nghiêm trọng.” Hà Tiêu nhìn Lâm Tu nói: “Nhưng hiện tại cô ấy đang ở trong trạng thái tương đối mệt mỏi. Theo lý thì cơ thể phụ nữ có thai không chịu được mức độ mệt nhọc này,
cho nên sau này nên hết sức phòng tránh tình huống như vậy.”
“Thế cô ấy có cần bổ sung cái gì hay là…”
“Không cần.” Hà Tiêu lắc đầu, “Lúc trước nôn mửa 90% là vì phản ứng thai
nghén, điều mà cô ấy cần làm lúc này là nghỉ ngơi thật tốt.”
“Anh biết rồi.” Trái tim treo lơ lửng rốt cục chậm rãi buông xuống, Lâm Tu khẽ gật đầu với cô: “Bác sĩ Hà, cảm ơn em.”
Bạn xem, chính là thế đấy – khoảng cách giữa bọn họ, tồn tại mọi lúc mọi nơi.
Hà Tiêu mím môi khẽ gật đầu, “Phó đoàn trưởng Lâm đừng khách sáo. Vậy em đi trước nhé.”
“Tôi, tôi cũng đi đây…” Tạ Đào phản ứng chậm lúc này mới dùng khuỷu tay huých huých cậu bạn, “Người anh em, mặc kệ thế nào, trước tiên vẫn chúc mừng
cậu nhé!”
…
Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Đứng ở bên giường, Lâm Tu vẫn d